Bọt biển - Chương 1
Buổi sáng tốt đẹp của Từ gia phút chốc cũng biến mất ngay sau khi chiếc xe Ferrari màu đen sang trọng kia lau nhanh vào cổng, người đàn ông trong xe bước ra với sắc mặt đầy giận dữ bỏ vào trong.
Xoảng!
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên trong phòng bếp, tất cả người làm trong nhà cũng chẳng một ai dám tiến vào, chỉ xếp một hàng gồm 5 6 người đứng khúm núm sợ sệt ở phía ngoài phòng khách, nét mặt ai cũng tái nhợt vì cơn hỉ nộ của vị chủ nhân này.
– “Cô làm loạn đủ chưa vậy?”
Người đàn ông thân hình cao lớn, ngũ quan hài hòa, mày kiếm kết hợp cùng với đôi mắt đầy chết chốc kia làm người ta không khỏi rùng mình. Cũng chẳng ai biết được nguyên nhân gì chỉ biết suốt buổi tối hôm qua hắn không trở về nhà, vậy mà sáng sớm về đến lại lên cơn giận dữ làm loạn khắp cả căn biệt thự.
Trái ngược hoàn toàn với đám người làm trong nhà, cô gái dũng cảm kia vẫn thản nhiên dùng bữa sáng như chưa hề xảy ra chuyện gì. Thái độ này của cô khiến hắn càng thêm tức giận lập tức gạt đổ số thức ăn đã được chuẩn bị chu đáo trên bàn, tất cả đều đổ xuống sàn nhà vỡ toang, mảnh vỡ văng tung tóe vô tình cứa phải vào bắp chân thon thả trắng ngần kia nhưng cô lại không một chút phản ứng.
Thấy cô không quan tâm đến lời mình nói, cũng không có ý muốn trả lời hắn gằn giọng.
– “Hạ Hiểu Di! “
Cô gái có dáng người thon thả, tóc dài xoăn bồng bềnh xõa xuống ngang thắt lưng, gương mặt mang vẻ đẹp kiêu hãnh khó ai bì được, làn da trắng mịn màng khoác trên người chiếc váy đen tuyền càng nổi bật, đôi mi dài cong vút bất giác khẽ đọng khi nghe hắn gọi.
– “Ly hôn rồi anh có thể tự do đến với Ngô Sở Doanh, không phải hay sao?.”
Bức bách quá lâu cuối cùng cũng phải phản kháng lại mà thôi, huống hồ hôn nhân này cũng không có ý nghĩa gì với cô giữ lại cũng chỉ là tự mình ôm lấy đau khổ.
Từ Di Trạch cười lớn, nụ cười mang theo nhiều khinh bỉ nhìn người phụ nữ trước mắt.
– “Chứ không phải Lãnh Thiên Hàn kia một lòng một dạ chờ cô quay về với hắn ta sao!”
Hai tay Hạ Hiểu Di bất giác nắm chặt, cuộc hôn nhân thương mại này mới đó mà đã kéo dài được ba năm. Ba năm qua cả hai người bọn họ luôn dùng những lời lẽ như thế này để làm tổn thương đối phương, hắn bên ngoài có người phụ nữ mà hắn yêu, cô cũng có người trong lòng không thể đến được.
Vốn dĩ hắn cũng sẽ không có phản ứng như thế nếu như không nhận được tờ đơn ly hôn từ trợ lý đưa đến, hắn liền đùng đùng tức giận bỏ luôn cuộc họp còn đang dang dở để chạy về nhà tìm cô trách mắng.
– “Tùy anh nghĩ như thế nào, đơn ly hôn tôi cũng đã ký phiền anh ký vào giúp tôi.”
Cô còn chưa kịp rời đi thì đã bị hắn bế xốc lên vai hướng về phía trên tầng mặc cho Hạ Hiểu Di ra sức dẫy giụa kêu rào hắn cũng không quan tâm đến.
Hắn ném cô lên giường một cách không thương tiếc, Hạ Hiểu Di còn chưa kịp định hình hắn đã ập đến dùng một lực rất mạnh bóp chặt lấy cằm cô lên giọng cảnh cáo.
– “Tôi ghét nhất là loại phụ nữ ngạo mạn đến bản thân đang là trò cười cũng không biết, cô muốn chọc giận cũng nên biết lựa chọn đối tượng một chút. Tôi không phải loại người để cô có thể tùy tiện chọc vào đâu rõ chưa!”
Hạ Hiểu Di hai mắt ngấn lệ đầy căm hận nhìn chằm chằm vào người đàn ông đầy máu lạnh trước mắt, cô cũng chẳng thèm phản kháng.
– “Anh là đồ khốn…. Ưm”
Từ Di Trạch cũng chẳng quan tâm đến lời mắng chửi, ngay lập tức cưỡng hôn cô buộc cô phải đáp lại nụ hôn đầy giận dữ của hắn. Hạ Hiểu Di lòng câm phẫn ra sức chống lại vùng vẫy dù là còn một chút sức cô cũng sẽ chống chọi đến cùng chỉ mong tên hỗn thế ma vương này có thể biết khó mà từ bỏ.
Hắn nhíu chặt mày có chút ran rát, bởi vì Hạ Hiểu Di chẳng chịu ngoan ngoãn mà cắn mạnh vào môi hắn, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến hắn vô cùng khó chịu.
Cô lợi dụng lúc hắn vẫn còn đang phân tâm lập tức đẩy mạnh vào người hắn khiến hắn nhất thời không phòng bị mà ngã ra giường. Hạ Hiểu Di nhanh chóng ngồi dậy bỏ chạy thì bị hắn tóm được kéo ngược trở về giường lớn.
– “Còn định chạy.”
– “Bỏ ra, bỏ tôi ra.”
Hắn như một con sư tử bị bỏ đói mà vồ lấy con mồi ngấu nghiến, dày vò xong đôi môi lại di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần của cô bắt đầu ngửi lấy mùi hương hoa hồng trên người cô, bàn tay cũng chẳng chịu an phận mà sờ soạng khắp cơ thể mảnh mai kiều diễm. Hạ Hiểu Di gương mặt tái nhợt đầy căng thẳng, cô sợ đến nổi nước mắt giàn giụa ướt đẫm khuôn mặt bộ dạng đáng thương vô cùng.
– “Từ Di Trạch! Tôi hận anh, đời này kiếp này tôi hận anh đến tận xương tủy. “
Như bừng tỉnh, hắn cũng dừng ngay hành động điên đồ của mình lại tức tốc ngồi bật dậy trùng tu tâm trạng lại một chút trầm giọng nói.
– “Sau này đừng dại dột đề cập chuyện này với tôi. Người chịu thiệt thòi cũng chỉ là cô mà thôi.”
Dứt lời hắn cũng lập tức bỏ đi mất, để lại Hạ Hiểu Di ngồi co người trên giường vẫn chưa nguôi nỗi sợ hãi khi nãy mà bật khóc nức nở.
Thiên kim hạ gia, Hạ Hiểu Di là một cô gái xinh đẹp, hoạt bát, lại thông minh. Ban đầu cô cũng không hề đồng ý cuộc hôn nhân này, bởi vì đối với cô một cuộc hôn nhân hạnh phúc là cả hai đều đem lòng yêu thương nhau, vun đắp, cùng nhau cố gắng. Hơn nữa cô cũng không muốn lấy một người xa lạ làm chồng càng không muốn bị người khắc sắp đặt.
Năm đó chính vì công ty của Hạ Chính Kiên gặp chuyện mà Từ gia cũng đã ra tay giúp đỡ nên cô cũng không còn cách nào khác mà chấp nhận cuộc hôn nhân mà vốn dĩ đã được ấn định từ tấm bé. Còn về phía Từ Di Trạch, hắn cũng chẳng hề phản đối hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của bà nội mặc dù bản thân hắn cũng đang qua lại với một người phụ nữ khác.
Trong suốt ba năm sống cùng nhau cô và hắn đều tôn trọng quyền riêng tư của đối phương, thậm chí việc hắn có người khác ở bên ngoài cô cũng chẳng thèm bận tâm đến.
Cho đến một ngày nọ Ngô Sở Doanh trực tiếp tìm đến gặp cô để nói rõ chuyện của hai người họ và mong cô có thể ký vào đơn ly hôn, cô ta dùng điệu bộ đáng thương kể lại khoảng thời gian ấm ức mà mình phải chịu, còn cố tình nhắc đến chuyện năm đó là do bà nội Từ dùng cái chết để uy hiếp hắn buộc hắn phải cưới cô. Chẳng những thế còn mạnh dạng khẳng định chính cô là nguyên nhân chia cắt tình cảm của bọn họ. Hạ Hiểu Di cũng không muốn tiếp tục cuộc sống hôn nhân này nữa lập tức gửi đơn ly hôn đến cho hắn, chẳng ngờ phản ứng của hắn khiến cô một phen khiếp sợ.