Bọt biển - Chương 25
– “A… Nhẹ tay một chút! Cậu có biết chăm sóc vết thương không vậy hả?”
Diêu Dịch Khâm một tay ôm mặt miệng la thất thanh mắng người xả giận, giật lấy bông băng có ý không để anh ta làm nữa.
– “Tự làm lấy đi.”
Lãnh Thiên Hàng ném luôn bông gạc, thuốc đỏ vào người gã ta bực dọc lên tiếng.
Sau khi may mắn từ cỏi chết trở về Diêu Dịch Khâm hằng ngày nhìn thấy những thương tích trên người kèm theo những cơn đau rát không sao nguôi giận.
– “Tên khốn kiếp Từ Di Trạch, tôi nhất định sẽ không cho qua chuyện này dễ dàng vậy đâu. Cứ chờ đó mà xem.”
– “Nếu cậu không giở trò xấu xa đó thì cũng không gánh phải hậu quả này!”
Lãnh Thiên Hàng nghe được những lời uất hận đó của Diêu Dịch Khâm ngay lập tức lên tiếng mỉa móc.
– “Này, Lãnh Thiên Hàng. Cậu đang ở bên phe nào thế? Cậu có biết cậu đang làm ở đâu không? Là khách sạn Thiên Phú không phải Từ thị đâu đấy!”
Đương nhiên chuyện này anh ta không quên, nhưng với chuyện bẩn mắt mà Diêu Dịch Khâm đã làm hoàn toàn không thể chấp nhận được. Vậy nên Lãnh Thiên Hàng mới lên tiếng chế nhạo.
– “Bạn bè tốt cái khỉ gì chứ. Ra tay chẳng lấy nổi thương tiếc, chỉ là dự án thôi mà! Từ thị cậu ta có cả chuỗi khách sạn sợ gì không làm ăn được chứ. Keo kiệt bủn xỉn, lòng dạ hẹp hòi. Vậy mà Từ gia lại ngày một mở rộng quy mô đúng là bất công quá mà!”
Diêu Dịch Khâm vừa thoa thuốc vừa không chịu được nỗi nhục nhã này hậm hực trong lòng lên tiếng càu nhàu mắng thầm. Định bụng sẽ không bỏ qua mối thù này.
– “Phải rồi, bạn bè tốt cũng không ai giở thói trộm cắp vậy đâu nhỉ!”
Không thể chịu được thái độ ngày một bành trướng, liên tiếp móc mỉa người khác này của Lãnh Thiên Hàng. Ngay lập tức Diêu Dịch Khâm ném luôn hộp dụng cụ y tế lên người anh ta, và còn có cả gối,… Nói chung tất cả những thứ nằm ở phạm vi gần Diêu Dịch Khâm đều không chần chừ gôm hết tất cả ném hết cho Lãnh Thiên Hàng trút giận. Ánh mắt đầy lửa giận ghim chặt lên người anh ta gằn giọng quát mắng.
– “Cút, cậu cút ngay cho tôi… Bằng không cậu chết chắc đấy!”
Lãnh Thiên Hàng ngay sau đó nở nụ cười thật tươi rồi cũng lật đật bỏ đi.
Đáng lẻ ra cũng nên cảm ơn Lãnh Thiên Hàng một tiếng, cũng may nhờ có anh ta chạy đến đưa Diêu Dịch Khâm về nhà, còn gọi cả bác sĩ đến xem vết thương. Nhưng xem ra những lời mỉa móc khi nãy đã sớm xóa đi ân huệ rồi nhỉ?
Từ sau sự việc Hạ Hiểu Di nghi ngờ hắn có liên quan đến việc ba cô chết, Từ Di Trạch cũng rất ít khi về phòng ngủ. Hầu như xong việc ở khách sạn về đến nhà hắn đều vùi đầu vào phòng sách, mãi đến khuya thì cũng trở ngược lên phòng ngủ trước kia ở tầng ba để ngủ. Cả hai tuy sống chung một nhà nhưng cũng đã hạn chế chạm mặt nhau chẳng khác gì mặt trăng và mặt trời.
Chung Kỳ Tân hôm nay đến khách sạn tìm hắn để bàn bạc công việc, bởi vì Từ Di Trạch quyết định bỏ ra một số vốn lớn đầu tư vào việc kinh doanh của cậu ta, để phát triển một dự án mới. Nên đến khách sạn để cùng nhau bàn bạc, lại vô tình nghe được cuộc đối thoại của hắn và Trình Duệ, hơn nữa chuyện Hạ gia Chung Kỳ Tân cũng ủng hộ Từ Di Trạch thâu tóm tập đoàn nên tiện miệng xen vào đôi chút.
– “Ông ta không bằng không chứng chỉ dựa vào hai tai nghe thấy mà cũng suy đoán ra vấn đề sao!.”
Chung Kỳ Tân ngồi đối diện với hắn, vừa rót rượu vừa thuận miệng bàn tán. Như nhớ ra điều gì đó, cậu ta lập tức hỏi thêm.
Từ Di Trạch cũng không mảy may quan tâm đến, chỉ nhàn nhạt bắt chéo chân thư giãn thưởng rượu.
– “Nhưng suy đoán của ông ta đều đúng mà! Không phải sao?”
Nghe đến đây, ánh mắt sắc lạnh của hắn lập tức di chuyển đến phía Chung Kỳ Tân, khóe môi cũng để lộ ý cười.
– “Chuyện của tôi cậu biết được bao nhiêu hả?”
Chung Kỳ Tân bật cười, bộ dạng vô cùng tự tin uống cạn ly rượu.
– “Cũng không nhiều lắm. Tôi chỉ biết rằng hôm đó cậu đến tìm ông ta để buộc ông ta ký giấy chuyển nhượng. Còn chuyện xô xát thì tôi được biết phía chủ động là cậu thì phải.”
Từ Di Trạch bật cười, chu đáo rót cho cậu ta thêm một ly rượu mới. Chung Kỳ Tân trước đến giờ cũng không phải dạng người có lý lịch tốt đẹp, hắn thì lại thích kết dao với người như thế.
– Là do ông ta thôi. Tôi đã nể mặt Di Di mới chừa đường cho ông ta rút lui, nhưng lại không biết điều. Chết là đáng!”
Chung Kỳ Tân thở dài, đối với chuyện Hạ Chính Kiên cậu ta không ý kiến. Bởi vì suy cho cùng trong thế giới thương mại mấy ai lại ưa thích đối thủ của mình. Huống chi khi xưa Hạ gia tiếng tăm vang dội trong lĩnh vực xây dựng, có thể mượn tay Từ Di Trạch hạ bệ cũng đã xem như hoàn thành mục tiêu. Nhưng Hạ Hiểu Di là một người phụ nữ có cá tính, thông minh…. Hơn nữa cậu ta cũng được vài lần tiếp xúc, phụ nữ như thế này bỏ lỡ thì cũng rất tiếc. Chung Kỳ Tân không muốn Từ Di Trạch phải hối hận.
– “Như tôi đã nói đó, nếu để cô ấy biết được cậu kết hôn là vì mục đích khác… E là mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp.”
Hôm đó hắn trên đường đến sân bay thì nhận được cuộc gọi đến từ Hạ Chính Kiên. Ông ta bảo sẽ đồng ý chuyển nhượng cổ phần nên hắn cũng đã dời lại thời gian xuất phát mà đến thẳng biệt thự Hạ gia. Vốn dĩ chỉ cần ông ta ngoan ngoãn ký kết là xong, nhưng cũng không ngờ bởi vì lời nói vô tình của hắn khiến ông ta kích động mà tóm lấy cổ áo của hắn. Nhưng với tình trạng sức khỏe hiện giờ, Hạ Chính Kiên cũng không thể làm gì được, ngược lại bị hắn đẩy ngã ra sàn nhà, chiếc cúc áo cũng từ đó mà rơi ra. Những lời hắn nói với Hạ Hiểu Di đương nhiên có thật có giả, chỉ là hắn thuận miệng cắt đi vào phần mà thôi.