Chưởng hoan - Chương 6
Chương 6 Lơ đãng
Edit: minhnguyetchiquang
Cây quất trong Phúc Ninh Đường khoác ánh nắng chiều, chiếc lá xanh nhiễm màu đỏ nhàn nhạt.
Đèn lồng đỏ thẫm treo dưới hiên đã sáng lên, bao phủ sự náo nhiệt trong viện.
Lạc Sanh bước đến khiến cho nha hoàn canh cửa sửng sốt sửng sốt hô lên: “Biểu cô nương tới rồi.”
Chân Lạc Sanh rảo bước tiến vào cửa, có thể cảm thấy rõ ràng trong phòng bỗng dưng im lặng.
Gia yến bày ở phòng khách, lúc này ngoại trừ đám biểu ca biểu đệ bị Lạc Sanh dọa chạy mất, người đã đầy đủ.
Lạc Sanh hành lễ với Thịnh lão thái thái đang ngồi trên ghế ngay trong bầu không khí hơi xấu hổ này: “Sanh Nhi đến muộn.”
Trong mắt Thịnh lão thái thái hiện lên vẻ kinh nghi, khóe miệng lại mang theo nụ cười nói: “Sanh Nhi mau ngồi đi.”
Đại thái thái và Nhị thái thái liếc nhau, trong lòng trầm xuống.
Trước kia biểu cô nương đều không tham gia gia yến, sao hôm nay lại đột nhiên tới? Sẽ không phải thật sự là chú ý đến mấy đứa con trai chứ?
Lặng lẽ nhìn qua mấy chỗ ngồi trống, Đại thái thái và Nhị thái thái âm thầm may mắn: Còn may không biết vì sao đám con trai không xuất hiện, tránh được một kiếp!
Thịnh lão thái thái đột nhiên hỏi: “Sao bọn đại lang còn chưa tới?”
Đại thái thái run run khóe miệng, ra vẻ bất mãn nói: “Ai biết mấy đứa bọn nó đến chỗ nào chơi. Ngài đừng nóng giận, chờ bọn đại lang trở về con dâu sẽ nghiêm khắc dạy lại.”
“Đúng là càng ngày càng kỳ cục.” Thịnh lão thái thái giơ đũa.
Thấy Thịnh lão thái thái động đũa, những người khác cũng bắt đầu nhấc đũa lên.
Vì là gia yến, cũng không chú ý đến quy tắc ăn thì không nói lắm, không khí cũng coi như thân thiện.
Thân phận của Lạc Sanh đặc biệt, Thịnh lão thái thái và mấy trưởng bối vì tỏ vẻ săn sóc nên hỏi nhiều vài câu, có thể thấy được tướng nàng ăn ưu nhã, thế nhưng bỗng cảm thấy hành động như vậy có chút bị ghét bỏ, vì thế không hề mở miệng.
Lạc Sanh ăn không lâu đã buông đũa, cầm lấy ly trà xanh nha hoàn dâng lên, lạnh mắt đánh giá mọi người.
Tuy Thịnh lão thái thái lớn tuổi, ăn uống lại không tồi, lúc này đang gắp một miếng ức vịt hun khói ăn.
Thịnh đại cữu đang tuổi tráng niên, ăn mặc theo phong cách văn sĩ, uống rượu còn nhiều hơn động đũa, khuôn mặt đã đỏ ửng lên.
Ngồi gần Đại thái thái chính là đại cô nương Thịnh Giai Ngọc, Lạc Sanh vừa đến đã nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí, chính là vị biểu muội này cống hiến.
Ngồi bên cạnh Thịnh Giai Ngọc là một thiếu nữ mày liễu mắt hạnh, là nhị cô nương Thịnh Giai Lan.
Lạc Sanh cố ý nhìn Thịnh Giai Lan thêm mấy lần.
Thịnh Giai Lan vẫn luôn rũ mắt dùng cơm, thoạt nhìn văn nhã nhã nhặn lịch sự.
“Biểu cô nương cảm thấy ăn uống không hợp sao?”
Lạc Sanh chuyển mắt, đón nhận gương mặt tươi cười của Đại thái thái.
“Biểu cô nương thích ăn cái gì thì nói, để đại cữu mẫu bảo phòng bếp làm.” Trên mặt Đại thái thái là nụ cười, thật ra trong lòng lại phiền vô cùng.
Chẳng những phiền, còn hoảng hốt.
Không phải vị biểu cô nương này sẽ gây ra chuyện xấu nữa chứ?
Suy nghĩ này của Đại thái thái vừa mới bay qua, đã thấy Lạc Sanh đặt chung trà lên trên bàn một cái.
Chung trà sứ Thanh Hoa và mặt bàn gỗ đỏ chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang.
Tiếng vang này rất nhỏ, nhưng tinh thần mọi người đều rung lên nhìn qua.
Rốt cuộc tới rồi, đã nói sao Lạc Sanh lại là người an an tĩnh tĩnh ăn cơm được mà.
Mày đẹp của Lạc Thần nhíu lại, nắm chặt đôi đũa.
Đón lấy ánh mắt của mọi người, trên mặt Lạc Sanh không có cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Có chuyện muốn giải thích với ngoại tổ mẫu một chút.”
“Sanh Nhi muốn nói cái gì?” Thịnh lão thái thái vực dậy toàn bộ tinh thần hỏi.
“Cháu không muốn thắt cổ tự sát.”
Một tiếng vang nhỏ truyền đến, là đũa bạc trong tay nhị cô nương Thịnh Giai Lan rơi mất một chiếc.
Âm thanh này còn to hơn tiếng Lạc Sanh vừa mới tạo ra, nhưng rất nhanh bị tiếng cười nhạo của đại cô nương Thịnh Giai Ngọc che lại.
“Ha ha, ai cũng biết không phải biểu tỷ thật sự muốn thắt cổ tự sát mà.”
Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại Lạc Sanh nghe được Thịnh Giai Ngọc gọi biểu tỷ, nhưng lại tràn đầy châm chọc.
“Giai Ngọc, không được nói bậy!” Đại thái thái quát con gái một tiếng, đáy mắt lại vẫn luôn bình tĩnh.
Đương nhiên bà ta sẽ không giận con gái, tuy lời con gái nói khó nghe, nhưng cũng là việc vị biểu cô nương này thật sự từng làm.
Làm trời làm đất, làm toàn bộ Thịnh gia sống không được yên ổn.
Lạc Sanh có người cha mà Thịnh gia không thể trêu vào, bọn họ làm trưởng bối cũng khó mà nói gì, vài câu tranh chấp giữa những đứa cùng thế hệ còn không đến mức mang đến phiền toái cho Thịnh phủ.
Nếu đây là con gái bà ta —— Đại thái thái tưởng tượng vậy đã sợ tới mức không thở nổi.
Bà không nuôi ra con gái như vậy được!
Trước kia mẹ chồng còn hay đem cô em chồng ôn nhu hiểu lễ treo ở bên miệng, thấy ngoại tôn nữ như vậy có thấy khó coi không?
Bà ta mang suy nghĩ như vậy nhìn Lạc Sanh, không khỏi ngẩn ra.
Sống lưng hiếu nữ thẳng tắp, mặt mày trấn định, thế nhưng cho người ta cảm giác khác với ngày xưa một trời một vực.
Lạc Sanh chẳng thèm cho Thịnh Giai Ngọc một ánh mắt, nghiêm túc giải thích: “Ý cháu là cháu không có treo cổ tự tử.”
Dư quang của nàng vẫn luôn nhìn Thịnh Giai Lan, thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, khóe môi căng chặt, không có dáng vẻ nhã nhặn lịch sự như vừa rồi.
Thần sắc Thịnh lão thái thái trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Lạc Sanh trầm giọng hỏi: “Sanh Nhi, lời này của cháu có ý gì?”
Nghe ý của ngoại tôn nữ, hay là có người hại nó?
Sắc mặt Lạc Thần cũng thay đổi.
Lạc Sanh tìm đường chết là một chuyện, có người hại nàng lại là một chuyện khác.
“Biểu cô nương, những lời này không phải có thể tùy tiện nói ra.” Đại thái thái đè nặng sự kinh hoàng trong lòng khuyên nhủ.
Khoé môi Lạc Sanh cong cong.
Đôi mắt của nàng sáng ngời, làn da trắng như tuyết, nhưng trên mặt không có một tia ý cười, lạnh tanh như một bức tượng người bằng ngọc.
Loại lạnh lẽo này vô tình dẫn tới người ta coi trọng lời nàng muốn nói tiếp theo hơn.
Lạc Sanh mở miệng: “Cháu không muốn treo cổ tự tử, lại xảy ra chuyện đó, nghĩ tới nghĩ lui có lẽ là mắc phải bệnh mộng du, mơ màng hồ đồ làm chuyện hoang đường.”
“Mộng du?” Mọi người sửng sốt.
Lạc Sanh khẽ gật đầu: “Vốn dĩ cháu không muốn nhắc tới bệnh kín, nhưng chuyện ba ngày trước làm trưởng bối lo lắng, hôm nay vẫn nên nói rõ ràng.”
Không khí đông cứng lập tức chuyển động sau lời giải thích của Lạc Sanh.
Thịnh lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, quan tâm hỏi: “Chứng bệnh nghiêm trọng không, phụ thân cháu có mời đại phu cho cháu chưa?”
“Đã mời rồi. Khi còn nhỏ thường phát tác, lớn thì chưa từng có, có lẽ là thay đổi nơi ở có chút không quen nên mới tái phát.”
“Vậy ngày mai mời một đại phu đến xem.”
Lạc Sanh lắc đầu cự tuyệt: “Không cần phiền đâu, trước kia Hồng Đậu có sắc thuốc cho cháu, còn nhớ rõ phương thuốc.”
Thịnh lão thái thái còn muốn khuyên nữa, Lạc Sanh nói thẳng: “Cháu không muốn để càng nhiều người biết bệnh kín của cháu.”
Lúc này Thịnh lão thái thái mới từ bỏ.
Dư quang khoé mắt Lạc Sanh đảo qua, trên mặt nhị cô nương Thịnh Giai Lan đã khôi phục huyết sắc.
Nàng hơi cong khóe môi, nhợt nhạt nhấp một ngụm trà.
Gia yến tan đi, một vầng trăng non đã treo ở phía chân trời, sương loãng ban đêm vương vấn.
Lạc Sanh không bảo Hồng Đậu thắp đèn, bước đi thong dong ở trên đường đá xanh.
Lạc Thần bước nhanh đuổi kịp, chặn lại đường đi của nàng.
Dưới ánh trăng, ánh mắt thiếu niên thâm trầm, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Ngươi thật sự có bệnh mộng du?”
Lạc Sanh gật đầu.
“Vì sao muốn thắt cổ trong mơ?”
Lạc Sanh cảm thấy vấn đề này của thiếu niên có chút sắc bén, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc là khi thanh tỉnh thì không dám thử?”
“Nói gì đâu không!” Thiếu niên bị câu trả lời làm cho tức giận đến tái mặt, phất tay áo bỏ đi.
Lạc Sanh đứng ở ven đường nhìn thiếu niên có thân hình đơn bạc đi xa, trong lòng không hề gợn sóng.
Rất nhanh thôi nàng phải rời khỏi nơi này rồi, cũng không có sức lức tạo mối quan hệ tốt với người ta.
Ven đường là cây hoa xanh um, lờ mờ chiếu lên những bóng đen trên quần áo của thiếu nữ.
Đột nhiên có giọng nói của nam tử mơ hồ truyền đến.