Đại sư, độ ta kiếp này - Chương 2
Đang đêm, Phùng Hành Di mò đến phòng Mặc Không cách đó không xa, nhìn qua lỗ hở trên khe cửa sổ, thấy Mặc Không vẫn chưa ngủ, đang ngồi niệm kinh, dáng vẻ rất chuyên chú. Phùng Hành Di từng ở cùng người này ba năm, nhưng hoàn toàn không hiểu gì về y. Lúc trước, chỉ đến đêm y mới vào tháp, làm xong loại chuyện đó thì dứt khoát bỏ đi, nửa lời cũng không lưu lại. Do đó, đây cũng là lần đầu hắn thấy y niệm kinh.
Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, dáng vẻ nhập thiền của Mặc Không giống như một thứ gì đó rất xa xỉ với Phùng Hành Di. Hắn không quen, cũng không thích nhìn. Một khi y cầm Phật châu lên, liền thấm nhuần cội rễ Phật tính, dễ dàng gạt bỏ hết thảy những thứ trần tục nhất, hoàn toàn trở nên thanh khiết đẹp đẽ. Vậy thì người trước đây từng cùng hắn hằng đêm điên loan đảo phượng, đắm chìm trong dục vọng là ai? Người từng khen hắn đẹp, tham luyến thân thể hắn lại là ai? Tuy rằng lúc ấy hắn không phải hoan nghênh y chạm vào hắn, là do hắn bị nhốt, lại đánh không lại y nên đành cắn răng chịu đựng, nhưng mà hắn vẫn thích một Mặc Không có ham muốn như thế, một Mặc Không gần gũi xác thịt với hắn hơn là một đại sư siêu phàm thoát tục, giữ vững thanh quy giới luật.
Phùng Hành Di đẩy cửa bước vào phòng Mặc Không. Hương trầm tinh tế thoang thoảng toả ra, vài làn khói nhạt lãng đãng vờn quanh mỗi bước chân rất khẽ của hắn.
“Đại sư” Hắn mềm mỏng gọi, ý tứ dụ hoặc rất rõ ràng.
Mặc Không dừng niệm, hạ thấp tay, không có vẻ gì hốt hoảng hay bất ngờ: “Thí chủ, sao ngài lại đến đây?”
“Ta có một chuyện về nhân sinh không hiểu được, muốn phiền đại sư điểm hóa một chút.”
Mặc Không chỉ tay về phía ghế: “Mời thí chủ ngồi xuống rồi nói.”
Phùng Hành Di cong môi, tự tiện lại chỗ Mặc Không niệm kinh ngồi cách một khoảng ngắn: “Ta ngồi thế này, đại sư mới nghe rõ được.”
Mùi hương hồ ly tản mạn vào không khí, so với trầm hương còn đậm đặc hơn vài phần. Đây là mùi hương vô cùng gợi tình, đặc biệt kích thích mạnh với nam nhân, dễ khiến họ nảy sinh khao khát về chuyện chăn gối. Phùng Hành Di không cố tình sử dụng hương này như mấy ả hồ ly thấp kém chuyên đi dụ dỗ nam nhân, nhưng hắn cũng không thể che giấu đặc tính trời sinh. Cơ thể hắn chỉ cần có ham muốn thì hương thơm tự khắc sẽ phát tán.
Mặc Không nhấn ngón tay vào Phật châu kiềm chế chính mình: “Mời thí chủ nói.”
“Trước đây, ta từng bị một người cưỡng bức. Hắn đối với cơ thể ta nhất mực si mê. Sau đó, hắn qua đời. Ta gần đây tìm được người chuyển kiếp của hắn. Thỉnh đại sư cho ta biết, sau khi trải qua thứ gọi là luân hồi, hắn đối với ta dù không nhớ được thì có còn sự si mê kia không, hay là mọi ý niệm đều đã tan thành cát bụi?”
“Vạn vận tuỳ duyên, do duyên định đoạt. Nếu thí chủ và người đó còn duyên, không gì chia cách nổi hai người. Ngược lại, nếu hết duyên, dù tình sâu ý đậm, cũng phân ly cả đời.”
“Đại sư, ta là người trần mắt thịt, nghe không hiểu đạo lý thâm sâu này.” Phùng Hành Di nhích gần Mặc Không thêm chút nữa. “Ta chỉ muốn biết si mê kia còn không, bởi vì cơ thể ta không chịu nổi trống vắng, rất cần hắn đến bù đắp khoảng thời gian qua.”
“Thí chủ, ngài đối với người kia căn bản chỉ có ham muốn nhục dục.”
“Nực cười! Lẽ nào hắn không thế? Hắn thậm chí còn là người bắt đầu mọi chuyện.”
“Ngài không phải người kia, làm sao biết trong lòng hắn có nghĩ như ngài?”
“Thế xin hỏi đại sư, trong lòng hắn nghĩ về ta thế nào?”
Mặc Không cười nhạt: “Bần tăng cũng không phải hắn, không hiểu được.”
Y bất chợt đứng lên, lại gần lư cho thêm trầm vào, lại nói: “Thí chủ, đêm đã khuya, bần tăng muốn nghỉ ngơi.”
Phùng Hành Di còn muốn nói thêm, bỗng thấy y nhắm hai mắt, chắp tay lại, ý định tiễn khách rất minh bạch. Hắn liếc xéo y một cái, bất đắc dĩ về phòng. Cả đêm nằm lăn qua lăn lại, cảm thấy có chút tức tối nên không sao ngủ được. Mặc Không vậy mà lại mất trí nhớ. Mất trí nhớ rồi lại trở thành kẻ đường hoàng đạo mạo, đem quá khứ hai người phủi sạch, phủi cả lòng tà tâm đối với hắn. Hắn phải nên làm sao? Lẽ nào đè y xuống cưỡng bức lại? Hắn nghĩ nghĩ, lại lăn thêm mấy vòng, cuối cùng tự nói với lòng. Cứ quyết định vậy đi. Đè y xuống là cách nhanh gọn nhất.
Sáng ra, Phùng Hành Di lại vác thân đi tìm Mặc Không, đúng lúc gặp cảnh Mặc Không đang đấu pháp lực với một nữ yêu thân người, có đầu và đuôi mèo. Nữ yêu bị hắn dùng Phật ấn đánh lùi ra một khoảng xa, trọng thương thổ huyết.
“Yêu nghiệt không biết tự lượng sức.”
Mặc Không vừa dứt lời liền biến ra Cửu Liên Tháp, chớp mắt thu nữ yêu vào bên trong. Phùng Hành Di lạnh cả sóng lưng. Hắn cực kỳ phản cảm với Cửu Liên Tháp. Bởi vì từng bị nhốt ở tầng tháp thứ chín suốt ba năm dài, giờ đây chỉ cần nhìn thấy hình thù tòa tháp là hắn liền run rẩy, ám ảnh đến từng sợi lông tơ trên người. Ý định đè Mặc Không ra cưỡng bức tiêu tán như mây khói.
Phùng Hành Di bất giác chau mày. Mặc Không đã chuyển kiếp và mất đi ký ức về hắn, vậy thì sao vẫn còn pháp lực lợi hại như xưa và điều khiển được Cửu Liên Tháp? Có gì đó rất kỳ lạ ở đây.
Mặc Không cất đi Cửu Liên Tháp và xoay người sang giếng nước bên cạnh kéo lên thùng nước đầy đổ ra thau gỗ. Vốn dĩ y đang định chuẩn bị bữa sáng, nữ miêu tinh này đột ngột tìm tới phá đám. Ả muốn trả thù cho người tình bị Mặc Không bắt giữ, vậy nên y tiện thể thu luôn ả vào trong Cửu Liên Tháp để họ làm một cặp uyên ương khổ mệnh.
“Đại sư!” Phùng Hành Di tiến tới gọi.
“Bần tăng đang chuẩn bị bữa sáng. Thí chủ dùng xong rồi lên đường.”
“Đại sư, ta vừa thấy ngài bắt yêu quái.”
“À…là việc thường làm.” Mặc Không trả lời hờ hững.
“Đại sư pháp lực cao như vậy, hẳn đã sớm phát giác yêu khí trên người ta.”
Mặc Không hơi cúi người: “A di đà Phật! Vạn vật đều có tính mạng. Nếu thí chủ không làm hại bần tăng, bần tăng cũng không cần gây khó dễ cho thí chủ.” Nói xong, y ôm thau gỗ đi đến nhà bếp.
Độ một giờ sau, Mặc Không mời Phùng Hành Di đến dùng bữa. Phùng Hành Di lướt mắt sơ qua các đĩa đồ chay, ngao ngán lắc đầu. Đạm bạc thế này thì hắn ăn sao nổi?
“Ta không đói. Đại sư cứ thong thả.”
“Làm khó thí chủ rồi, nhưng vùng rừng núi heo hút này cũng chỉ có mấy loại rau quả tự trồng tự hái. Thí chủ nên ăn một chút để có sức xuống núi.”
Mặc Không xoay một vòng Phật châu rồi cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
“Ta không định xuống núi.” Phùng Hành Di nhìn chằm chằm Mặc Không nói.
Mặc Không chẳng hề nao núng, nhai xong mới nói: “Thí chủ có lẽ cũng thấy, ngôi chùa nhỏ này cái gì cũng thiếu thốn. Bần tăng trông cách ăn mặc của thí chủ, xem chừng là người dư dả, sợ rằng không chịu nổi khổ cực tại đây. Bần tăng không dám giữ thí chủ ở lâu.”
“Xin hỏi đại sư những mảnh đất ở gần chùa đều thuộc về đại sư sao?”
“Núi này hiểm trở, ít người lui tới. Bần tăng cũng chỉ đến lập một ngôi chùa nhỏ tu hành, không dám chiếm làm của riêng thứ gì.”
“Vậy tốt! Xin đại sư cho ta tá túc tạm thêm mấy ngày nữa thôi, về phần ăn uống ta sẽ tự lo.” Phùng Hành Di mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài.
Mặc Không dùng bữa xong thì cất lại chỗ thức ăn còn thừa cho buổi chiều rồi đi niệm kinh. Phùng Hành Di đã không chịu rời khỏi, y cũng chẳng cần tốn công sức đưa tiễn.
Mấy ngày sau, cạnh bên ngôi chùa nhỏ mọc lên một biệt viện khang trang, so với ngôi chùa kia thì giống như hoàng cung và chòi hành khất. Mặc Không đứng trước cửa chùa nhìn người ta lũ lượt khiêng vác đồ vật vào biệt viện, từ tốn niệm “A di đà Phật!”
Phùng Hành Di đứng cạnh vừa quản thúc việc vận chuyển, vừa đắc ý hỏi Mặc Không: “Đại sư có muốn dọn qua ở chung với ta?”
“Đa tạ ý tốt của thí chủ. Bần tăng vẫn thích ngôi chùa nhỏ của mình hơn.”
“Tùy đại sư. Nếu đại sư đổi ý thì đừng ngại, cứ dọn sang không cần báo trước.”
Ở còn chưa ấm biệt viện, Phùng Hành Di lại chạy sang chỗ Mặc Không phàn nàn: “Chỗ ở của ta và đại sư đều chưa đặt tên, muốn gọi cũng thật khó. Đại sư có nghĩ được tên nào hay không?”
Mặc Không đang niệm kinh cũng không được yên, đành nói: “Tên cũng chỉ là hình tướng bên ngoài, thí chủ đừng nên câu nệ.”
“Không được, nhất định phải đặt tên. Núi này là Đơn Lăng, vậy chùa của đại sư cứ gọi Đơn Lăng tự, còn biệt viện của ta gọi là Đơn Lăng trang.”
“Cứ theo ý thí chủ.”
“Đại sư nên qua thăm Đơn Lăng trang của ta, dù gì chúng ta cũng là hàng xóm dài lâu. Chưa kể, ngài xem có thứ gì không sạch sẽ thì tiễn đi giùm ta.”
Mặc Không dịch mắt đến chỗ Phùng Hành Di. Thứ không sạch sẽ nhất, suốt ngày chỉ nghĩ mấy ý đồ đen tối thì chính là trang chủ ngài.
“Sáng sớm mai bần tăng sẽ qua.”
“Thế thì không ổn đâu đại sư. Mấy thứ không sạch sẽ thường chỉ xuất hiện về đêm thôi.”
Mặc Không hướng ánh mắt kiểu như “biết ngay là thế mà” vào Phùng Hành Di. Phùng Hành Di cười thầm trong lòng. Nếu đêm nay đại sư sang thì sẽ có chuyện bận rộn để làm. Kể cả xuân dược hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Bần tăng…” Mặc Không chưa nói hết câu thì từ ngoài chùa đã vọng đến tiếng hét lớn:
“Tên hòa thượng chết tiệt, ngươi ra đây cho ta.”
Phùng Hành Di bất mãn rít dài. Ai mà lại không biết lựa thời điểm xuất hiện vậy trời? Chỉ còn thiếu chút nữa là hắn đưa được Mặc Không vào bẫy rồi.
“Bần tăng đêm nay xem ra không đi được, đành uổng phí nhã ý của thí chủ rồi.”
Mặc Không cầm Phật châu đi ra chào đón vị khách không mời. Phùng Hành Di cũng đi theo. Lần này lại là một nữ miêu tinh, tự xưng tỷ tỷ của nữ miêu tinh lần trước. Phùng Hành Di xám mặt thay Mặc Không, hình như Mặc Không đã vô tình chọc vào cả gia tộc miêu tinh. Nếu Mặc Không bắt luôn ả này, chưa chừng mai mốt phu quân của cô ta, rồi đệ đệ hay ca ca gì đó của phu quân cô ta sẽ tìm tới.
Phùng Hành Di vừa nghĩ xong thì không còn thấy nữ miêu tinh và Mặc Không đâu. Hai người họ đã bay tới chỗ nào đó đánh nhau. Vì nữ miêu tinh này có chút bản lĩnh hơn người muội muội trước đó, trận chiến kéo dài cũng khá lâu. Mặc Không đọc Kim Cang Chú, dùng kinh Phật trói chặt ả lại rồi mới nhốt được vào Cửu Liên Tháp. Lúc y trở về chùa, Phùng Hành Di đã đi khỏi.