Diêm vương canh ba - Chương 2
Kẻ vừa đến ngồi trên xe lăn, mi mục như họa, gần như chiếm trọn hết vẻ đẹp của nam nhân trong thiên hạ. Nhan Duật ngẩn người, sau đó thấy Lãm Bân chạy đến bên cạnh người này gọi một tiếng cửu cửu. Trong lúc Lãm Bân đang khoe khoang về việc Nhan Duật đã giúp đỡ cậu bé ra sao, Cảnh Uyên khẽ nhướn mắt lên lướt sơ qua người Nhan Duật rồi hạ mắt xuống vỗ vai Lãm Bân:
“Nếu Bân Bân không tự ý trốn nhà thì có khiến cho công tử đây gặp nhiều phiền phức vậy không?”
Lãm Bân tiu nghỉu: “Bân Bân biết lỗi rồi mà cửu cửu.”
Cảnh Uyên hướng Nhan Duật: “Tiểu điệt đã quấy rầy công tử suốt thời gian qua, cũng nên để cho ta thay tiểu điệt báo đáp ơn nghĩa này của công tử.”
Nhan Duật xua tay: “Công tử quá lời rồi. Ta chẳng làm gì to tát cả. Nay Bân Bân đã tìm được người nhà, ta xin cáo từ trước.”
Lãm Bân không chịu để Nhan Duật đi, níu tay áo của Cảnh Uyên kéo mạnh: “Cửu cửu, người nghĩ cách gì đi.”
Cảnh Uyên nhìn Hắc Anh: “Mời công tử ấy đi cùng chúng ta.”
Nói rồi, Cảnh Uyên đẩy xe lăn quay đi. Nhan Duật bị Hắc Anh chặn đường. Nàng không cần nói gì, chỉ với ánh mắt đằng đằng sát khí thì hắn đã đủ hiểu lựa chọn không nằm ở hắn, chỉ nằm trong một quyết định của nam nhân kia. Thế là, hắn bị bắt ép đi theo bọn họ lên xe ngựa đỗ ở ngoài cổng thành. Người đánh xe là một kẻ câm. Y cõng Cảnh Uyên lên xe rồi xếp lại xe lăn đặt cạnh đó. Trong xe chỉ có Cảnh Uyên, Nhan Duật và Lãm Bân. Hai cô gái thì cưỡi ngựa đi phía trước.
Nơi mà bọn họ đến là một tòa cung điện lộng lẫy nằm trên đỉnh núi, so với cung điện của hoàng đế tựa hồ chẳng khác nhau là bao. Khi Nhan Duật vẫn còn đang choáng ngợp với độ to lớn và cách bày trí hoa lệ bên trong thì Cảnh Uyên bảo Bạch Cơ đưa hắn đến phòng khách nghỉ ngơi. Lãm Bân cũng hồ hởi chạy theo họ góp vui.
Cảnh Uyên suy nghĩ một chút, nhìn sang Hắc Anh: “Đi điều tra thử kẻ này có gì bất ổn không?”
Hắc Anh cúi đầu nhận lệnh.
Nhan Duật ở lại tòa cung điện suốt ba ngày, hỏi gì cũng không ai dám trả lời, thậm chí muốn xin gặp mặt chủ nhân cũng không được. Chỉ có Lãm Bân là thường xuyên chạy đến chơi với hắn. Thế nhưng hắn còn phải đi làm việc kiếm sống, không thể suốt ngày cứ quanh quẩn với nó. Khi Nhan Duật đang định bảo Lãm Bân dẫn đi gặp Cảnh Uyên xin rời khỏi thì Cảnh Uyên bỗng cho mời hắn tới trước.
Trong mái đình nhỏ bên cạnh hồ sen trắng, Cảnh Uyên đưa tay mời Nhan Duật nếm thử những món bánh trên bàn. Nhan Duật lịch sự mỗi đĩa nếm qua một ít rồi nói vào trọng tâm: “Ta họ Nhan tên Duật. Chưa biết nên xưng hô với công tử thế nào?”
“Ta tên Cảnh Uyên.”
“Cảnh công tử, mấy ngày qua được công tử chiếu cố, ta rất cảm kích, thế nhưng ta vẫn còn công việc cần làm, không thể lưu lại đây lâu. Xin công tử hiểu cho.”
“Ta mạo muội xin hỏi Nhan công tử đang làm công việc gì?”
“Chỉ là tiêu sư cho một tửu lâu nhỏ.” Nhan Duật đáp.
Cảnh Uyên nhấp một ngụm trà nhạt nói: “Tiểu điệt rất quý mến Nhan công tử, vừa hay nó cũng có ý muốn học tiêu, chi bằng Nhan công tử ở lại đây dạy tiêu cho tiểu điệt, ta nhất định sẽ trả lương xứng đáng, không để công tử phải chịu thiệt.”
“Cái này…”
“Cứ quyết định vậy đi.” Cảnh Uyên chặn ngang sự do dự của Nhan Duật. Nhan Duật nhất thời câm lặng. Người nam nhân này hầu như không cho kẻ khác cơ hội được từ chối y. Bất quá, cái Nhan Duật cần là việc làm, làm ở đâu cũng không quan trọng mấy.
Một hôm Nhan Duật đang dạy tiêu cho Lãm Bân, Cảnh Uyên đột ngột ghé qua, nhìn từ ngoài cửa sổ vào giây lát rồi đi. Nhan Duật nghe được tiếng xe lăn, ngó ra thì Cảnh Uyên đã đi rất xa rồi. Hắn tò mò hỏi Lãm Bân:
“Bân Bân, cửu cửu của đệ là người thế nào vậy?”
“Cửu cửu a?” Lãm Bân chọt vào cằm nghĩ nghĩ: “Cửu cửu cũng giống Duật ca, rất ít khi nói chuyện nhưng là người cực kỳ ấm áp.”
Nhan Duật ừ một tiếng. Lời này của Lãm Bân không biết tin được hay không, vì trong mắt trẻ thơ thì ai cũng lương thiện, ai cũng thiên chân vô tà cả. Riêng hắn cảm thấy Cảnh Uyên có gì đó rất đáng sợ.
“Vậy đôi chân y là bị tật bẩm sinh sao?”
“Không phải đâu. Gân chân của cửu cửu là do bị ngã từ trên núi cao xuống mà đứt. Bất quá y thuật của cửu cửu đứng đầu thiên hạ, rồi sẽ có ngày cửu cửu chữa lành được cho chính mình.” Lãm Bân nói đầy tin tưởng. Nhan Duật bị ngữ khí của nó thuyết phục, càng cho rằng Cảnh Uyên quả không tầm thường.
Nhan Duật dạy tiêu xong, trên đường trở về phòng thì gặp phải Cảnh Uyên đang ôm một con thỏ nhỏ thưởng hoa bên bờ hồ. Nhan Duật cúi chào Cảnh Uyên. Cảnh Uyên đẩy xe lăn lại chỗ hắn nói: “Nhan công tử không cần đa lễ.”
Nhan Duật cười xấu hổ. Cứ nghe công tử này công tử nọ hắn thấy không quen. Hắn dù gì cũng xuất thân bần hàn, không xứng với hai chữ công tử mà Cảnh Uyên gọi.
“Cảnh công tử cũng đừng đa lễ. Sau này cứ gọi ta Nhan Duật là được.”
“Được, vậy Nhan Duật…” Cảnh Uyên dừng lại, vươn tay đẩy mấy nhành liễu bị gió thổi vướng vào sau vai Nhan Duật ra nơi khác. Nhan Duật ngỡ ngàng. Hắn đứng sang trái một chút để tránh đám liễu, lại nghe Cảnh Uyên nói tiếp: “ngươi cũng gọi ta là Cảnh Uyên thôi.”
“Ân.” Nhan Duật đáp rồi nhìn đến con thỏ, thấy một chân của nó đang được băng bó nên hỏi: “Con thỏ này bị thương sao?”
“Phải.” Cảnh Uyên vuốt lưng thỏ trả lời. “Ta vừa mới băng bó cho nó hôm qua.”
“Cảnh Uyên, ngươi thật tốt bụng. Ít ai chịu để ý tới mấy con vật nhỏ thế này.”
“Ta sao?” Cảnh Uyên dừng một lúc và lạnh nhạt nói tiếp. “Chân của nó là do ta bẻ gãy. Nó cứ chạy nhảy qua lại trước mặt ta, khiến cho ta không vui. Nằm im thế này mới tốt.”
Nhan Duật nghe xong chết trân tại chỗ. Dự cảm của hắn về Cảnh Uyên quả nhiên là không sai.
“Ta biết là ta nhiều chuyện nhưng con thỏ đó cũng sống không dễ dàng gì, nếu được thì ngươi đừng tổn thương nó nữa. Trong thời buổi loạn lạc này, mạng người còn rẻ mạt thì huống hồ chỉ là mạng của một con vật nhỏ bé dễ dàng bị người ta chà đạp?”
“Nhan Duật, không biết nên khen ngươi giàu tình thương hay khen ngươi lương thiện.” Cảnh Uyên đột nhiên nhìn chằm chằm vào Nhan Duật, trong đáy mắt ôn nhu rực lên chút ánh sáng đạm bạc, trên vành môi cũng từ từ vẽ ra một đường cong nhạt.
“Ta không lương thiện. Ta chỉ nghĩ nếu như không giúp được người khác thì chí ít cũng đừng tổn hại họ.”
Cảnh Uyên gật đầu: “Đều là những lý lẽ hay, giống như việc ngươi nói với Bân Bân rằng người chết sẽ biến thành sao trời, vì không biết rõ là ngôi sao nào nên chỉ có thể nhìn từ xa, không thể gặp được. Tỷ tỷ mất một cách đột ngột. Ta lại không giỏi dỗ dành trẻ con, chỉ biết khuyên nhủ Bân Bân đừng đau lòng, đừng khóc, mới khiến cho nó trốn nhà đi tìm tỷ tỷ. Vẫn may là gặp được ngươi Nhan Duật. Ngươi không những giúp đỡ Bân Bân, còn an ủi nó phấn chấn trở lại, cũng coi như gián tiếp giúp đỡ ta vơi bớt mấy phần áy náy với người tỷ tỷ quá cố. Thế nên, ngươi muốn ta tha cho con thỏ này, ta sẽ đáp ứng ngươi.”
Nhan Duật đứng ngẩn ngơ. Lời nói của một tên vô danh tiểu tốt như hắn không ngờ lại được xem trọng đến vậy. Hắn đỏ mặt bối rối: “Ta chỉ nói ra những gì mà ta nghĩ với Bân Bân, không vĩ đại như ngươi nói.”
Cảnh Uyên cười khẽ. Dáng vẻ này của Nhan Duật giống hệt đang bẽn lẽn trước tình lang, khiến y nhìn vô cùng thuận mắt. Nhan Duật xôn xao trước nụ cười làm bừng sáng cả khuôn mặt Cảnh Uyên, cho rằng Phan An tái thế cũng không thể đẹp xuất thần đến vậy.
“Trên mặt ta có dính gì sao?” Cảnh Uyên nhíu mày hỏi. Nhan Duật cứ dán mắt vào y một cách không tự chủ.
“Cảnh Uyên, khuôn mặt ngươi thật đẹp. Mọi nam nhân trên đời chắc hẳn đều ao ước có được khuôn mặt thế này. Nói thật thì đến cả ta cũng ganh tị.”
“Vậy thì…” Cảnh Uyên nhìn xuống đôi chân y. “Bọn họ có mong muốn đổi một đôi chân tật nguyền để lấy khuôn mặt này?”
Nhan Duật hổ thẹn. Hắn đúng là kẻ đần, ăn nói không suy nghĩ, vô tình đã chạm vào nỗi đau của Cảnh Uyên. Hắn lúng túng thanh minh:
“Cảnh Uyên, ta cảm thấy không có ai là hoàn hảo tuyệt đối cả. Ưu việt về cái này thì sẽ khiếm khuyết về cái khác. Ý của ta là…ừm…ngươi đừng chỉ nhìn vào chút khuyết điểm này, ngươi vẫn còn rất nhiều ưu điểm khác.”
Cảnh Uyên chống hờ tay vào má nói: “Nhan Duật, ta không phải Bân Bân, không cần ngươi dỗ dành.”
Nhan Duật cười ngây ngô. Phải rồi, ăn nói vụng về như hắn thì giỏi lắm cũng chỉ dỗ được mấy đứa trẻ. Hắn gãi đầu nhìn trời, nhất thời mê muội không biết nên nói gì nữa.
“Nhưng mà ý tốt của ngươi ta cảm nhận được.”
Nhan Duật né tránh ánh mắt của Cảnh Uyên nhìn ra bờ hồ. Thật ngượng chết hắn.
“Ngày mai ta muốn về nhà gom vài bộ quần áo, không biết được không?” Nhan Duật bâng quơ hỏi. Hắn nhận thấy tòa cung điện này canh gác rất chặt chẽ, không giống như chỗ có thể tùy tiện ra vào, vì vậy muốn ra vào cũng nên hỏi qua ý của chủ nhân trước.
“Nơi này ra vào tương đối phức tạp, để ta bảo Bạch Cơ đưa ngươi đi.”
Nhan Duật đồng ý. Thế cũng hay. Hắn đối với nơi này vẫn chưa thông thuộc đường xá.
“Cảnh Uyên, vẫn chưa hỏi ngươi nơi này gọi là gì?”
Cảnh Uyên nghiêm mặt lại, nét cười vội vàng tắt đi. Y chậm rãi buông ra mấy chữ thật nhẹ tênh: “Vu Hàm Cung.”
Nhan Duật nghĩ nghĩ. Cái tên này hình như hắn từng nghe qua ở đâu rồi. Bất chợt, hắn cứng đờ cả người. Đúng là đã nghe qua, chính là nghe ở chỗ lão thuyết thư bị giết chết trên tửu lâu: “Tử Bất Minh có ít nhất trên một trăm sát thủ, tổng đà nằm ở Vu Hàm Cung. Cung chủ hiện tại, biệt danh Hoạt Diêm La, được đồn đại là mỹ nam tử đẹp như ngọc thạch phỉ thúy, ngàn người khó gặp được một, đáng tiếc y bị tật nguyền đôi chân.”
“Ngươi biết Vu Hàm Cung sao?” Cảnh Uyên lãnh đạm hỏi khi chứng kiến biểu cảm sượng trân của hắn.
Nhan Duật thú thật: “Ta từng nghe lão thuyết thư kể đấy là tổng đà của tổ chức sát thủ Tử Bất Minh. Lão còn nói cung chủ Tử Bất Minh có biệt danh Hoạt Diêm La…bị…bị tật ở đôi chân.” Hắn càng nói càng nhỏ, mang theo vài phần run sợ và ngượng ngập.
Cảnh Uyên không vui không buồn thừa nhận: “Chính là ta.”
Nhan Duật nhăn nhó mặt mày. Hắn gặp quỷ thật rồi!