Em là thần dược của tôi - Chương 18
Em là thần dược của tôi [GB]
Tác giả: Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc
Phần 18
======
Diệp Dung đội chiếc mũ bảo hiểm dài có tai mà Viên Minh Lãng đã đội trước đó, ngồi trên ghế sau xe điện của Viên Minh Lãng. Cơn gió lạnh thổi qua khiến cô phải nheo lại đôi mắt.
Không biết có phải vì căng thẳng hay không mà gân xanh trên cổ Viên Minh Lãng hiện lên rõ ràng, vành tai cũng hơi đỏ lên.
“Bạn học Minh Lãng này, lúc trước một ngày cậu chạy được bao nhiêu đơn hàng vậy? Nghe nói nhân viên giao cơm được trả cũng không ít, có đúng không?”
“Ngành giao cơm này cũng thuộc về những người tài giỏi thường làm được nhiều việc, chạy càng nhiều thì sẽ nhận được sẽ càng nhiều.” Viên Minh Lãng quay lại giải thích với Diệp Dung.
Không biết có phải do Diệp Dung ảo tưởng hay không, nhưng sau khi Viên Minh Lãng quay người nói xong với cô, màu sắc của vành tai cậu giống như càng đậm lên. Nhìn qua đỏ rực, trông cực kì đáng yêu.
Nhìn vành tai đỏ bừng của Viên Minh Lãng, Diệp Dung đưa tay phải đang ngứa ngáy của mình lên ống quần hung hăng mà xoa vài cái. Cảm thấy đầu ngón tay hơi đau, lúc này mới miễn cưỡng kìm nén lại tham vọng bên trong.
“Nhưng nếu ra ngoài bán, sẽ rất sợ nhận được những đánh giá kém. Bởi vì nhận được một đánh giá kém có nghĩa là một số đơn hàng sẽ bị mất hết.”
Diệp Dung ngồi sau ghế xe nhìn chú thỏ trắng nhỏ Viên Minh Lãng, với tính cách khi làm bất kì việc gì đều cẩn thận từng li từng tí của cậu, sao có thể nhận được những đánh giá kém kì quái nào chứ. Nghĩ đến đây, Diệp Dung không khỏi vươn tay chọc vào lưng cậu, hướng về phía trước nhích lại gần.
“Này, vậy cậu có từng bị đánh giá kém nào chưa? Bài đánh giá tồi tệ nhất mà cậu từng nhận được là gì?”
Nghe Diệp Dung nói, sắc mặt của Viên Minh Lãng đỏ bừng, cả cổ cũng nhiễm phải một tầng hồng nhạt.
Nhìn thấy vẻ mặt của Viên Minh Lãng, Diệp Dung đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Cô nắm lấy áo của Viên Minh Lãng, nhỏ giọng nói: “Viên Minh Lãng, cậu hẳn là đã gặp phải loại khách hàng nào như vậy rồi đúng không?”
Diệp Dung nói xong, không khỏi che miệng cười.
Viên Minh Lãng quay đầu lại trừng Diệp Dung với đôi mắt đỏ hoe, xấu hổ nói: “Cái này, cái này có gì buồn cười, lúc trước chị cũng không phải…..”
Viên Minh Lãng nói được một nửa liền ngừng lại, sau đó nhìn Diệp Dung một cái đầy ẩn ý.
Diệp Dung cũng nhớ lại những gì đã xảy ra khi cô gặp Viên Minh Lãng trước đây, cô gõ ngón trỏ vào lưng cậu trêu chọc: “Tôi làm sao? Tôi chỉ là muốn xin WeChat thôi mà, tôi cũng đâu có làm cái gì khác. Sao vậy, chẳng lẽ cậu thực sự mong đợi tôi sẽ ‘bao dưỡng’ cậu sao?”
Giọng Diệp Dung trầm xuống, Viên Minh Lãng sợ tới mức tay cầm lái run lên suýt té ngã. Diệp Dung ngồi ở ghế sau thấy vậy, vội vàng theo bản năng ôm eo Viên Minh Lãng. Mãi cho đến khi Viên Minh Lãng ở phía trước ổn định đầu xe, lúc này cô mới kịp phản ứng lại. Còn Viên Minh Lãng bị Diệp Dung ôm chặt eo, cả người đột nhiên căng thẳng, thân thể căng chặt như cây cung bị kéo thẳng tắp.
Nhưng mà sau khi xe ổn định, Diệp Dung ngồi ở ghế cũng không có buông đôi tay đang ôm lấy eo Viên Minh Lãng ra. Ngược lại ngón tay không tự chủ di chuyển. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu: Vòng eo của Viên Minh Lãng thực sự rất nhỏ…..
Tất cả các loại suy nghĩ nhỏ nhoi giữa hai người tràn ngập trong tâm trí, hoàn toàn không nhìn thấy hai cảnh sát đang chuẩn bị tiến vào ga tàu điện ngầm. Sau khi Viên Minh Lãng phóng về phía trước vài mét, lúc phản ứng lại thì đã quá muộn.
“Xin vui lòng xuống xe bước sang một bên.” Một người cảnh sát trong đó nói.
Diệp Dung ngồi ở ghế sau không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ngây thơ mờ mịt bước xuống xe theo hướng dẫn của cảnh sát.
“Quy định xe điện không được chở người đã ra bao lâu rồi, các người không biết sao? Phạt 30 tệ.” Cảnh sát vừa phổ cập tính nguy hiểm khi chở người bằng xe điện cho hai người, vừa kê khai hóa đơn phạt tiền.
Khi hóa đơn phạt tiền trên tay được kê khai ra xong, anh ta xé nó ra và đưa cho Viên Minh Lãng vẻ mặt còn đang xấu hổ. “Bây giờ phạt nghiêm như vậy, các người còn dám biết rõ cố phạm, lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau sẽ không đơn giản chỉ giáo dục phạt tiền như vậy.”
“Thực xin lỗi, sau này sẽ không có lần sau.”
Vị cảnh sát thấy Viên Minh Lãng có thái độ tốt thừa nhận lỗi lầm của mình, gật đầu hài lòng. “Đừng nói xin lỗi với tôi, cậu phải nghĩ về tính nguy hiểm của vấn đề này, phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của bản thân và bạn gái của mình. Nếu vận may không tốt xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao đây? Đến lúc đó các người muốn hối hận cũng không kịp.”
Viên Minh Lãng vốn muốn giải thích cậu và Diệp Dung không phải là người yêu của nhau, nhưng còn chưa kịp nói thì cảnh sát đã sải bước rời đi chặn chiếc xe tiếp theo.
Thấy vậy, Viên Minh Lãng nhìn Diệp Dung, xấu hổ nói với cô: “Ngại quá, giám đốc Diệp. Thường thì con đường này không có bị cảnh sát chặn, không ngờ hôm nay bọn họ lại đặt chân đến đây.”
“Không sao đâu.” Diệp Dung nói, đưa tay cầm lấy hóa đơn phạt tiền từ tay Viên Minh Lãng, sau khi xem qua một lượt thì gấp lại rồi cho vào túi.
“Giám đốc Diệp, hay chị đưa hóa đơn phạt tiền đó cho tôi đi.” Viên Minh Lãng thấy Diệp Dung cất hóa đơn vào túi, nhất thời không khỏi sốt ruột, vội vàng nói.
Diệp Dung cười với Viên Minh Lãng, trả lời: “Đưa cho cậu làm gì? Tôi muốn lấy làm kỉ niệm không được sao?”
Từ sáng sớm đến bây giờ, Diệp Dung con chưa ăn sáng. Vốn định về nhà kiếm đại cái gì đó để ăn, nhưng lăn lộn lâu như vậy, bụng đã có chút đói.
Diệp Dung nhìn quanh bốn phía, nhận thấy xung quanh cũng không có cửa hàng ăn sáng nào. Vì vậy liền hỏi Viên Minh Lãng: “Có quán ăn sáng nào ngon quanh đây không?”
Viên Minh Lãng không ngờ Diệp Dung lại đổi chủ đề nhanh như vậy, không khỏi có chút sững sờ một hồi. “Ách, giám đốc Diệp còn chưa ăn sáng à?”
“Phía trước có một tiệm bánh bao, hương vị cũng tạm được.” Viên Minh Lãng nói xong dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Nếu không giám đốc Diệp ở đây đợi một lát, chị muốn ăn loại nào, để tôi đi mua về cho.”
“Tôi ăn loại nào cũng được, cậu cứ mua đại đi.”
Bởi vì vừa rồi bị cảnh sát giao thông chặn lại, Diệp Dung không muốn lại làm phiền Viên Minh Lãng nữa. Nghe cậu nói muốn tự mình đi, vì vậy liền đồng ý.
Nhìn Viên Minh Lãng lái xe đi xa, Diệp Dung buồn chán tìm một góc vắng người, ngồi xổm xuống nghịch điện thoại di động.
Cho đến khi 15 phút trôi qua, Diệp Dung mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô tắt điện thoại đứng dậy nhìn về hướng Viên Minh Lãng rời đi, nhưng không thấy bóng dáng đối phương đâu.
Diệp Dung không phải rất hiểu rõ về Viên Minh Lãng, nhưng cô cũng biết cậu không phải là loại người cho người khác leo cây. Đặc biệt chỉ là một việc nhỏ như mua đồ ăn sáng.
Nghĩ đến đây, Diệp Dung trong lòng tràn đầy lo lắng đi theo hướng Viên Minh Đường rời đi.
Năm phút sau, Diệp Dung nhìn thấy chiếc xe điện quen thuộc phía sau bồn hoa, cũng như Viên Minh Lãng đang không ngừng lau nước mắt cầm điện thoại.
Diệp Dung đứng phía sau Viên Minh Lãng, không biết có nên bước tới vào lúc này hay không. Suy cho cùng, không ai muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của mình.
Ngay khi Diệp Dung chuẩn bị rời đi, Viên Minh Lãng lau sạch nước mắt đột nhiên quay lại. Đối mặt với ánh mắt của Diệp Dung, Viên Minh Lãng nuốt một ngụm nước bọt, kìm nén sự ấm nóng trong mắt, trên mặt rặn ra một nụ cười cứng ngắc.
“Giám đốc Diệp, ngại quá, tôi…..”
“Có cái gì mà ngại, chính cậu đang giúp tôi mà.” Diệp Dung nói xong, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Viên Minh Lãng, mặc dù cô rất muốn thuyết phục bản thân nên giả vờ như không nhìn thấy gì. Nhưng mà, nỗ lực nửa ngày vẫn không thể thuyết phục được bản thân.
“Cái đó, cậu có chuyện gì sao? Có phải gặp khó khăn gì không? Nếu không phiền có thể nói cho tôi biết.”
Hiếm khi thấy Diệp Dung cẩn thận như vậy, Viên Minh Lãng không khỏi cảm thấy ấm áp. Cậu cười lắc đầu với Diệp Dung, nói rằng không có chuyện gì.
Nhìn thấy Viên Minh Lãng dường như tốt lên một chút, Diệp Dung cũng từ từ cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Viên Minh Lãng, nhẹ giọng nói: “Nếu cậu không sao, vậy thì tôi có chuyện đây. Bụng thực sự rất đói, cảm thấy hai cái bánh bao hình như cũng không đủ.”
Nghe vậy, Viên Minh Lãng không khỏi sửng sốt một chút, vừa định mở miệng đã bị Diệp Dung đoạt trước. “Qua lát nữa là đến giữa trưa, nếu cậu không có chuyện gì để nói, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi.”