Em là thần dược của tôi - Chương 2
Em là thần dược của tôi [GB]
Tác giả: Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc
Phần 2
======
Viên Minh Lãng thấy Diệp Dung chỉ nhìn mình không lên tiếng, liền chào hỏi, xoay người quay đi.
Nhìn thấy cậu nhóc đang rời đi, Diệp Dung thân thể nhanh hơn não, vươn tay nắm lấy cổ tay người kia, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, Diệp Dung nói: “Cậu có bạn gái chưa? Nhân tiện thêm tài khoản WeChat?”
Viên Minh Lãng chưa bao giờ được tiếp cận một cách thẳng thắn như vậy trước đây, tâm trí của cậu hoàn toàn trống rỗng. Nhìn người phụ nữ đang ở rất gần trước mặt mình, Viên Minh Lãng có thể ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm trên người cô, mùi rượu nhàn nhạt xộc vào mũi trong hơi thở, nhất thời trong lòng như muốn rối tung lên. Đoán chừng có thể đối phương đã uống quá chén, nhưng nhìn ánh mắt trong veo của cô, cảm giác không giống.
Nhìn thấy đối phương nghiêng đầu cười với mình, Viên Minh Lãng chỉ cảm thấy Alexander còn đáng sợ hơn gặp chính phụ thân của mình.
Thời gian thật lâu trôi qua thấy cô không có trả lời, mà càng ngày càng tiến lại gần cậu. Viên Minh Lãng nhìn khuôn mặt thanh tú dần dần tiến tới, cả người chỉ cảm thấy da đầu sắp nổ tung. Thân thể bất giác lùi lại mấy bước, cả người gần như dán chặt vào bức tường phía sau.
Trong cơn say, Diệp Dung cảm giác đối phương nhìn thấy mình như nhìn thấy dã thú, càng cảm thấy đáng yêu. Nhìn thấy đôi má ửng hồng và ánh mắt có chút hoảng sợ của cậu, Diệp Dung cười nhẹ, tiến lại gần.
“Cậu đã có bạn gái rồi? Nhưng không quan trọng, tôi chỉ muốn thêm một người bạn, chỉ là thêm một người bạn thôi.” Diệp Dung chỉ vào chiếc điện thoại đối phương đang cầm trên tay.
Viên Minh Lãng chưa bao giờ thấy một tình huống như vậy trước đây, những lời từ chối bị nuốt vào trong đôi mắt mạnh mẽ của người kia. Cả người giống như tiểu bạch thỏ trước mặt đại bàng, run rẩy lấy điện thoại di động trong túi ra, mở khóa màn hình. Thấy đối phương nhìn vào màn hình, lại hếch cằm lên, Viên Minh Lãng sững người một lúc, sau đó hiểu ý của đối phương, ngoan ngoãn bấm vào giao diện WeChat mở mã QR của mình rồi duỗi ra trước mặt của người kia.
“Được rồi, được rồi.”
Nghe thấy giọng nói có phần rung rẩy của đối phương, Diệp Dung nín cười cầm lấy điện thoại di động của người kia, trong ánh mắt kinh hãi của cậu, cô xoay người quay về phòng lấy điện thoại di động của chính mình. Nhìn bức ảnh con thỏ nhỏ của cậu ta, Diệp Dung thản nhiên đổi lại ghi chú thành Viên Minh Lãng.
Lúc này Viên Minh Lãng vẫn duy trì tư thế vừa mới đẩy ra góc tường, nhìn Diệp Dung đi ra liền vội vàng đứng thẳng người.
“Thôi, không sao đâu. Sau này nếu có chuyện gì thì liên lạc với tôi, đi cùng tôi bất cứ lúc nào. Nếu cậu sẵn sàng chấp nhận bị chăm sóc, chị đây cũng có thể.”
Diệp Dung mỉm cười đưa điện thoại cho bên kia, cùng lúc đó, điện thoại trên tay cô đột nhiên vang lên. Diệp Dung liếc mắt nhìn xuống, thấy chính là cha mình đang gọi, bất giác nhíu mày, đưa tay vén mái tóc vương vãi hai bên má ra sau đầu để trả lời. Nghe ông già khiển trách chính mình có lỗi, Diệp Dung kiên nhẫn nghe vài câu, đối phương nói xong liền ậm ừ cúp điện thoại, khi quay lại thì ‘Tiểu bạch thỏ’ đã chui vào thang máy cạnh tường. Diệp Dung không nhịn được cười khi thấy đối phương vẫn đang nhìn trộm mình, liền làm tư thế gọi điện thoại cho cậu ta, thấy cửa thang máy đã đóng rồi mới quay người trở về phòng.
Viên Minh Lãng chạy một mạch từ trong thang máy đến chiếc xe máy điện nhỏ của mình trong một hơi, đưa tay ra vuốt ngực thở dài nhẹ nhõm. Từ nhỏ cậu đã gặp rất nhiều người, nhưng chưa có ai có thể thay đổi tâm trạng nhanh như người phụ nữ vừa rồi. Vốn dĩ cô vẫn đang cười trêu chọc cậu, nhưng đôi mày cau có trong giây tiếp theo có thể giết chết một con muỗi…
Đây là một người phụ nữ cực kỳ hay thay đổi!
Viên Minh Lãng than thầm trong lòng, nghĩ rằng vừa rồi bên kia ép mình thêm một người bạn. Viên Minh Lãng vội vàng mở điện thoại di động và liếc nhìn WeChat của mình. Quả nhiên, người phụ nữ đó đã có tên trong danh sách, hình đại diện làm từ ảnh của chính mình có một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt như mặt trời chói chang. Viên Minh Lãng liếc nhìn và nhận ra rằng người phụ nữ vừa rồi trông rất đẹp. Chỉ tiếc, tính cách quá mức cường thế, không phải gu của cậu!
Viên Minh Lãng đã nghĩ đến việc mở trang để xóa bạn bè. Khi bấm chặn một người bạn, điện thoại di động của cậu có cuộc gọi đến, Viên Minh Lãng đã rất ngạc nhiên. Một đơn hàng vẫn chưa được giao. Sau khi nói lời xin lỗi với đầu dây bên kia, Viên Minh Lãng vội vàng khởi động xe và đến chỗ khách hàng tiếp theo.
……
Công – loạn ly: Cậu vẫn ở đó chứ?
Thụ – hồng yêu: Diệp tỷ hôm nay xuất hiện?? Ô ô, hoàn mỹ bỏ lỡ
Thụ – tiểu rượu: Có văn ái sao, tiếp thu TJ nga ~
Công – niết bàn: Lầu trên đừng chạy, hãy trò chuyện riêng đi ~
Công – loạn ly: Chết tiệt, Niết Bàn vĩnh viễn đều luôn đói khát, mỗi ngày đều rất gọn gàng, nếu có bản lĩnh thì ra ngoài tìm một khẩu súng thật sự để bắn trúng P!
Công – niết bàn: Tôi đang hạnh phúc, cậu quản được sao? Đừng trì hoãn việc Lão Tử ngâm mình ﹁_﹁
……
Khi Diệp Dung mang theo cơm hộp ngồi xuống chiếc máy tính xách tay bên cạnh, nhìn thấy đám người hỗn loạn, không khỏi gõ một hàng dấu chấm than rồi đi ra ngoài.
Công – Diệp Tử: Hai người không có việc gì làm sao?
Công – Diệp Tử: Ngày qua ngày có thể cho mọi người bình thản một chút không?
Thụ – hồng yêu: Chà, chị Diệp vẫn chưa ngủ, cứ tưởng mình lại bỏ lỡ mất rồi
Công – loạn ly: Tôi tưởng cậu ngủ rồi, sao lại biến mất lâu thế
Công – Diệp Tử: Tôi mới gọi đồ ăn mang đến, vừa mới chạy đi lấy.
Công – Diệp Tử: Nhân viên giao hàng siêu đẹp trai, đó là gu của tôi, không nhịn được trêu chọc một chút, nhân tiện xin thêm WeChat ~
Thụ – lam sắt phong kiều: Câu chuyện như thế nào vậy chị!
Công – loạn ly: Tôi thật ngốc! Có chuyện gì vậy, nói nhanh lên, cậu có ảnh chụp không?
Công – loạn ly: Cậu con mẹ nó vận khí thật may mắn, túy tiện đặt cơm hộp cũng có thể đụng tới loại chuyện tốt này……
Công – loạn ly: Tại sao mỗi lần tôi đặt đặt đồ ăn mang về, người gặp được không phải ông chú cũng là bà dì, có trai trẻ cũng không đẹp, chuyện này cũng thật đáng giận đi?!
Diệp Dung nhìn những lời nói đầy ghen tị, ghen ghét và hận thù của Loạn Ly, cười nhẹ, không có ý định đáp lại. Cô vừa định mở ra cơm hộp, đang chuẩn bị lấp đầy bụng trước rồi tính, chưa kịp làm gì thì Loạn Ly đã nóng nảy phát video lên.
Những người bạn trong nhóm của Diệp Dung cũng đã có vài buổi tụ tập offline nhưng đều chỉ giới hạn ở những buổi tụ tập tại địa phương. Loạn Ly và cô có tính cách khá hợp ý nên để lại thông tin liên lạc cho nhau, khi rảnh rỗi hoặc có chuyện tốt gì thì mọi người sẽ hẹn nhau ở những nơi vui vẻ. Tuy nhiên, Loạn Ly nằm trong gia đình thuộc loại giàu nhất nhì, cô ấy cả ngày không có chuyện gì làm, thường xuyên cùng bạn bè đi mua sắm quần áo.
Sau khi nhấp vào để chấp nhận, khuôn mặt trẻ thơ của Loạn Ly ngay lập tức được phản chiếu trên màn hình, nhìn thấy Diệp Dung, Loạn Ly vẫy tay với chính mình, vươn tay lấy hộp thuốc lá bên cạnh và châm cho mình một điếu. Diệp Dung cười lắc đầu khi thấy cô ta phun ra một vòng khói.
“Sao cậu không ngủ?” Diệp Dung cố định điện thoại trên giá đỡ trên bàn, đem cơm hộp bên cạnh kéo đến trước mặt mình.
“Tôi ban ngày ngủ rất nhiều, có chuyện gì mau nói gấp.”
Diệp Dung vừa mở cơm hộp thì phát hiện món ăn bên trong không phải món cô đặt. Sau một hồi sững sờ, cô nhận ra rằng cậu nhóc giao bữa ăn cho cô đã nhầm lẫn.
Trong lòng thầm mắng, Diệp Dung đang định thừa nhận mình xui xẻo thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Diệp Dung chào Loạn Ly rồi đứng dậy mở cửa, chỉ thấy tên nhóc đang đứng bên ngoài kia chính là cậu bé giao hàng vừa rồi.