Em là thần dược của tôi - Chương 3
Em là thần dược của tôi [GB]
Tác giả: Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc
Phần 3
======
Diệp Dung chào Loạn Ly rồi đứng dậy mở cửa, chỉ thấy tên nhóc đang đứng bên ngoài kia chính là cậu bé giao hàng vừa rồi.
Cậu giao hàng ngoài cửa nhìn cô với vẻ mặt xấu hổ, Diệp Dung nhướng mày nói: “Đánh giá kém?”
Điều cấm kỵ nhất trong ngành này là nhận được những lời đánh giá không tốt, lúc nghe Diệp Dung nói lời này, sắc mặt của Viên Minh Lãng lập tức thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu vô thức.
“Thực xin lỗi, tôi, tôi không cố ý. Thời gian nhanh như vậy tôi không để ý tới.”
Diệp Dung thấy cậu ta cầm theo cơm hộp không ngừng xoa nắn đốt ngón tay mình, liền biết người giao hàng trước mặt đang vô cùng căng thẳng. Trong lòng cô biết mình đã nói đùa quá đáng, chợt lóe lên một tia cảm giác tội lỗi.
“Đừng sợ, tôi nói giỡn.”
Thấy vẻ mặt của cậu bé giao hàng dịu đi, Diệp Dung mỉm cười quay lại che đi món đồ mà cô vừa mở ra. Vốn dĩ muốn trực tiếp đưa cho cậu ta, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của người bên kia, Diệp Dung lại do dự, xoay người đi vào phòng bếp.
Viên Minh Lãng nghĩ rằng ‘người phụ nữ hay thay đổi’ sẽ lại gây khó khăn cho mình, trong lòng nghĩ sẵn sàng mua một phần cơm khác. Không ngờ, khi đang định rời đi, cậu nghe thấy tiếng khua hộp trong bếp, đồng thời, một mùi thức ăn bốc ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu thấy bên kia đi ra với một hộp đồ mang đi.
“Hừ, giúp cậu hâm nóng một chút, tránh cho người khác khiếu nại.”
Viên Minh Lãng không nghĩ cô lại làm điều này, sững sờ một lúc, cho đến khi Diệp Dung đưa đồ qua cho cậu, Viên Minh Lãng lúc này mới có phản ứng.
“Cảm ơn vì chuyện hôm nay, tôi xin lỗi.”
Nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của cậu nhóc, Diệp Dung xua tay ra hiệu không sao cả. Thấy đối phương xoay người rời đi, Diệp Dung liếc mắt nhìn hai phần cơm trong tay cậu rồi ngăn lại.
Thấy đối phương nhìn lại với vẻ mặt khó hiểu, Diệp Dung không khỏi mỉm cười chỉ vào cơm hộp trong tay trái cậu, cười nói: “Này, có phải nên trả lại đồ ăn cho tôi không?”
Nghe vậy, Viên Minh Lãng nhận ra mình vẫn đang cầm đồ của người khác trong tay, sắc mặt đỏ bừng, xoay người bước nhanh hai bước đưa đồ cho Diệp Dung.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, trí nhớ tôi kém quá nên quên mất.”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng và hai cái tai thỏ xù lông trên mũ bảo hiểm, Diệp Dung gần như muốn kéo cậu lại, ôm vào lòng mình mà xoa thật mạnh.
Viên Minh Lãng cảm thấy đối phương nhìn mình bằng ánh mắt càng ngày càng xa lạ, trong lòng nhất thời không khỏi đề phòng, cậu xin lỗi Diệp Dung một lần nữa, sau đó cầm theo cơm hộp như chạy trốn vào thang máy.
……
Khi Diệp Dung trở lại phòng ngủ, video của Loạn Ly còn chưa được cúp máy, thấy cô chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại di động, hiển nhiên đã nghe thấy mọi chuyện vừa mới xảy ra.
Nhìn thấy Diệp Dung trở lại ghế ngồi xuống, Loạn Ly kích động gọi tên Diệp Dung, cao hứng nói: “Này Diệp Tử, cậu là cái gì thần tiên may mắn a, giao hàng đẹp trai như vậy cũng có thể gặp được.”
Liếc nhìn Loạn Ly vẫn còn đang hưng phấn, Diệp Dung mở gói đồ mang đi ra, sờ vào hộp, cảm thấy nó vẫn còn ấm, cô cũng không thèm đun lại. Cô vừa mở nắp ra vừa nói: “Lau nước miếng đi, đừng đói khát quá, có nhiều người đẹp trai như vậy, làm sao mà biết được người ta là thụ.”
“Nếu không phải thụ, thì cố gắng bẻ cho người ta thành thụ a. Không phải chúng ta chưa từng trải qua chuyện này trước đây.”
Nghe được lời nói của Loạn Ly, Diệp Dung đang nhai không khỏi dừng lại, vừa ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Loạn Ly, Diệp Dung đặt chiếc đũa trong tay xuống, nghiêm nghị nói: “Người nên sửa lại là cậu, không phải chúng ta. Đùa thì đùa, nhưng không nằm trong thế giới của tụi mình, tôi sẽ không chạm vào.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Dung, Loạn Ly biết lời nói của mình đã chạm đến vảy của người này, cô bất lực giơ tay xin lỗi và muốn đổi chủ đề, tuy nhiên Diệp Dung không muốn để chuyện này cho qua.
“Loạn Ly, đừng nghĩ tôi cằn nhằn. Cậu cũng nên bình tĩnh đi. Tư Dương là một đứa trẻ ngoan. Dù cậu có ngốc nghếch đến đâu, em ấy vẫn sẽ luôn theo sát cậu. Nếu đổi thành người khác, không chừng đã sớm bỏ chạy. Cậu đừng có phúc mà không biết hưởng, đừng suốt ngày đi theo lăn lộn với đám người Bảo Mẫu kia.”
Bảo Mẫu cũng là một lão làng trong vòng. Diệp Dung nhận biết họ so với Loạn Ly còn lâu hơn. Vốn dĩ quan hệ giữa hai người không tốt, nhưng Bảo Mẫu là người từ trước đến nay chay mặn đều ăn, bất kể là có người yêu hay chưa, chỉ cần cô ấy thích, cho dù thế nào, cô ấy cũng sẽ làm mọi cách bắt người về tay.
Diệp Dung không thích người như vậy, nhắc nhở cô ấy vài lần, thấy Bảo Mẫu không thèm quan tâm, vẫn tự làm theo ý mình, nên quan hệ giữa cô và nàng dần dần xa cách. Nhưng không ngờ rằng khi quay đầu lại, Loạn Ly cũng dần dần biến thành loại người đó.
“Tôi biết, nhưng cậu nghĩ sao về Tư Dương?” Vừa nhắc đến người này, Loạn Ly phiền não vò đầu bứt tóc.
“Tôi cảm thấy em ấy quá nghiêm túc, bất kể tôi nói cái gì cũng đều gật đầu đồng ý. Ở bên em ấy thực sự rất nhàm chán, tôi không thể vui vẻ được chút nào.”
Nói rồi, Loạn Ly lấy một điếu thuốc khác ra khỏi hộp thuốc và châm lửa, hút một hơi thật mạnh, búng tro, rồi tiếp tục: “Khi đó tôi thật sự rất khó chịu, cho dù cậu có đối xử với em ấy tốt hay không, em ấy vẫn luôn như vậy, như thể em ấy không bao giờ tức giận và không có bất kỳ ý tưởng nào của riêng mình.”
Đây là lần đầu tiên Loạn Ly nói thẳng với Diệp Dung về nỗi lòng của mình, nhìn vẻ mặt khó chịu của đối phương, cô cũng hiểu rằng cô ấy không có tình cảm với Tư Dương. Điều cô ấy khó chịu là Tư Dương luôn nghe lời một cách mù quáng, không dám tỏ ra vui mừng hay tức giận.
“Loạn Ly, có phải cậu đã quên cậu chính là chủ nhân của em ấy, là thần của em ấy.”
Ngay khi Diệp Dung nói những lời này, biểu cảm của Loạn Ly lập tức thay đổi. Diệp Dung không cần biết Loạn Ly nghĩ gì, cô vẫn nói hết lời của mình: “Vì em ấy tin rằng cậu là chủ nhân của em ấy, điều đó có nghĩa là em ấy sẵn sàng để mọi thứ cho cậu quyết định. Cậu ghét bỏ em ấy ở trước mặt mình không có chứng kiến, nhưng thực sự để em ấy giống như những kẻ móc nối với ba bốn người ở khắp mọi nơi, cậu có muốn không? “
Loạn Ly bị Diệp Dung làm cho sặc, cô hút hết điếu thuốc mà không nói được lời nào.
Diệp Dung không ép buộc cô, im lặng ăn hết cơm của mình, nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của Loạn Ly sau máy quay. Dọn bàn xong, một lần nữa ngồi xuống.
“Hôm nay cũng không còn sớm. Ngày mai tôi phải đi làm, không cùng cậu nói chuyện phiếm nữa.”
Loạn Ly hút thêm một hơi thuốc, nhẹ nhàng thở ra một vòng khói rồi gật đầu với Diệp Dung.
“Cậu ngủ đi, lát nữa tôi ngủ.”
Biết rằng trong lòng Loạn Ly vẫn đang rất bối rối, Diệp Dung không muốn nói thêm gì nữa. Sau khi chào cô ấy liền cúp video, ngay khi Diệp Dung chuẩn bị đi ngủ, cô ấy nghe thấy một tiếng ding-dong trên điện thoại của mình.
Diệp Dung nghĩ đó là tin nhắn ngẫu nhiên của Loạn Ly, nhưng khi bấm vào, cô mới biết tin nhắn được gửi đến là của cậu nhóc giao hàng vừa rồi đã đưa nhầm bữa ăn và bị cô trêu ghẹo.