Em là thần dược của tôi - Chương 7
Em là thần dược của tôi [GB]
Tác giả: Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc
Phần 7
======
Diệp Dung không thích lăng nhăng, tuy rằng thiếu niên trước mặt trông rất hợp gu thẩm mỹ của cô, nhưng cô lại không có chút hứng thú với lời lời nghị của hắn ta.
Đưa tay đem đối phương từ trên vai đẩy ra, Diệp Dung lạnh lùng nhìn hắn. Lặng lẽ chỉ vào giữa vũ trường với ngón tay cầm ly rượu, lắc đầu một cách chậm rãi và chắc chắn.
Thấy vậy, nam sinh không khỏi mắt tối sầm lại, lại ngả người ra sau, không để ý tới ánh mắt lạnh lùng của Diệp Dung, “Chị à, không cần từ chối người cách xa ngàn dặm đúng không? Tâm sự chung được không?”
Diệp Dung không thích những người như bọn họ ở quán bar quanh năm, cũng không có ấn tượng tốt. Về phương diện này, cô không muốn giao tiếp quá nhiều với tên nam sinh trước mặt mình. Lấy điện thoại di động ra, đã thấy thời gian không còn sớm, cô nhắn tin cho Loạn Ly người đã biến mất tăm hơi, đứng dậy rời đi.
Tuy nhiên, vừa đợi cô đứng dậy, lập tức tên nam sinh kia cũng đứng dậy chạy theo. Diệp Dung vừa bước ra khỏi cửa quán bar, cô nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, khi quay người lại mới nhận ra nam sinh đã gặp cô trong quán bar cũng đã đi ra.
Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của thiếu niên, Diệp Dung không khỏi bật cười, cô xoay người nghiêng đầu đút hai tay vào túi, nhìn cậu bé cũng cao tương đương với cô, hỏi: “Theo tôi làm cái gì? Nếu cậu muốn tìm môt tên công, mở cửa ra trong quán bar có rất nhiều người. “
“Nhưng tôi chỉ thích kiểu người như chị, hơn nữa chị là một người tốt.”
Diệp Dung, người bị tặng ‘thẻ người tốt’ không thể giải thích được, không nhịn được cười, đưa tay lên xoa xoa mũi, cười nói: “Vậy thật cảm ơn cậu, mặc dù tôi rất thích gương mặt của cậu, nhưng tôi thực sự không có hứng thú với cậu. Em trai, tôi có việc khác phải làm, tôi đây đi trước. “
“Vậy chị có thể để lại tin nhắn WeChat không?”
Nghe câu này, Diệp Dung đột nhiên nghĩ đến tình huống cô gặp Viên Minh Lãng cách đây không lâu. Không ngờ phong phủy lại thay phiên luân chuyển, hôm nay đến lượt cô bị chặn liên lạc.
Nhìn cậu bé với ánh mắt mong chờ như một chú cún nhỏ, Diệp Dung hào phóng lấy điện thoại ra, nâng cằm ra hiệu cho đối phương đưa điên thoại lại đây.
Nam sinh không ngờ Diệp Dung thực sự cho cậu ta thông tin liên lạc, ánh mắt to tròn đột nhiên sáng lên, lập tức lấy điện thoại trong túi ra đưa đến.
“Chị ơi, em tên là Nhạc Chi Sơ. Em thật sự rất thích chị, nếu, nếu chuyện kia… chị có thể liên hệ trực tiếp với em.”
Diệp Dung vỗ đầu Nhạc Chi Sơ như muốn an ủi một đứa trẻ, quay người rời đi trong ánh mắt vui mừng xen lẫn tiếc nuối của đối phương.
……
Khi Diệp Dung ngáp dài đi vào công ty, cô nhận ra trước cửa có một người rất quen thuộc. Ngay lập tức, cô nhớ ra hôm nay là ngày báo cáo của người mới.
Sau khi dùng thẻ ra vào của cô để mở cửa, Diệp Dung không nhịn được hỏi Viên Minh Lãng, “Công ty chúng ta đến chín giờ mới đi làm, phòng nhân sự không thông báo cho cậu sao?”
Viên Minh Lãng theo sau Diệp Dung, liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt với gương mặt trang điểm thanh tú nhưng có vẻ mệt mỏi, đáp: “Có báo, nhưng em quen dậy sớm, chuẩn bị xong liền tới đây. “
Trường học của Viên Minh Lãng cách công ty gần một tiếng rưỡi đi ô tô, trước đây cậu làm nhân viên giao hàng bán thời gian, công việc này khó hơn người bình thường. Nghe được lời nói của cậu, Diệp Dung cũng không quan tâm lắm, cô chỉ vào ghế sô pha trong đại sảnh kêu cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, sau đó xách túi bước vào phòng làm việc của mình.
Mấy ngày nay Diệp Dung cùng công ty thực hiện những đơn hàng lớn, ban đầu hai bên thỏa thuận ngày mai sẽ nộp tài liệu để chuẩn bị ký hợp đồng. Tuy nhiên, nhân viên phụ trách tài khoản liên hệ với Diệp Dung cần đi công tác tạm thời nên cô phải gửi thông tin trước 9h sáng. Biện pháp cuối cùng, Diệp Dung phải đến công ty trước một tiếng để gửi thông tin vào hộp thư của bên kia.
Sau khi phân loại thông tin và trình lên, Diệp Dung vươn vai đứng dậy đi ra cửa với một chiếc cốc trong tay.
Lúc này, Viên Minh Lãng đang ngồi thẳng lưng, quan sát không gian đại sảnh. Diệp Dung nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của cậu, không khỏi nở nụ cười. Đi vào phòng trà, pha một tách cà phê và đưa cho Viên Minh Lãng.
Nhìn thấy Diệp Dung đi ra, Viên Minh Lãng lập tức từ trên sô pha đứng lên. Tay phải rũ xuống xoa bóp ống quần, cười toe toét với Diệp Dung.
“Nhìn thấy tôi đừng căng thẳng như vậy, đây là công ty, tôi không làm gì được cậu.”
Nghe được lời trêu chọc của Diệp Dung, lỗ tai của Viên Minh Lãng có chút đỏ lên. Diệp Dung nhận thấy sự bối rối của cậu nên không muốn trêu chọc nữa. Cô nói tiếp: “Được rồi, không đùa đâu. Gần đây, bộ phận tiếp thị và vận hành của công ty chúng tôi đang thiếu nhân lực. Tôi không biết cậu sẽ được giao cho bộ phận nào. Nhưng dù ở bộ phận nào, cậu cũng phải nghiêm khắc và không được cẩu thả. Tuy nhiên, Các sinh viên từ trường đại học như cậu đều rất giỏi, tôi nghĩ cậu sẽ không gặp vấn đề lớn gì. “
Viên Minh Lãng biết Diệp Dung đang khuyên nhủ và an ủi mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cậu gật đầu cảm ơn Diệp Dung.
Diệp Dung cầm ly cà phê gật đầu với cậu. “Nếu có cái gì không hiểu, có thể hỏi các tiền bối bất cứ lúc nào, nếu không ngại, cũng có thể tới hỏi tôi.”
Nói xong, Diệp Dung nhìn Viên Minh Lãng cười cười, sau đó xoay người bước vào văn phòng. Đúng lúc mấy đồng nghiệp nữ cùng nhau bước vào, vừa nói vừa cười, nhìn thấy Viên Minh Lãng đẹp trai tuấn tú ở đại sảnh không khỏi sửng sốt một hồi, sau đó che miệng cười cười gật đầu với cậu và quay người trở lại vị trí của mình ngồi xuống.
Khi trưởng phòng nhân sự đến làm việc, Viên Minh Lãng đã đợi ở sảnh gần một tiếng rưỡi. Nhìn Viên Minh Lãng với bộ dạng đẹp trai sạch sẽ, Trương Minh Lợi hài lòng gật đầu. Trong lòng thầm phỉ báng Diệp Dung là một người phụ nữ khó tính nhưng lại có mắt chọn người.
Trương Minh Lợi dẫn đầu hai người phụ nữ và một người đàn ông được tuyển dụng đồng thời vào văn phòng, phân công công việc, Viên Minh Lãng được giao cho bộ phận vận hành, Trương Minh Lợi vỗ nhẹ Viên Minh Lãng là người gần nhất với anh ta, nở một nụ cười cổ vũ mọi người làm việc chăm chỉ, sau đó bảo Tiểu Hàn dẫn một vài người đến phòng ban của họ.
Viên Minh Lãng đi theo Tiểu Hàn đến phòng làm việc với chiếc áo mới trên tay, Tiểu Hàn nhìn Viên Minh Lãng đẹp trai mà không khỏi cảm thấy rất vui, dọc đường giới thiệu chi tiết về công việc cho cậu.
“Tiếp theo cậu sẽ vào bộ phận vận hành. Công việc của bộ phận vận hành không khó nhưng cũng khá rườm rà. Nhưng sau khi bắt đầu sẽ ổn thôi. Nói chung là tương đối nhàn hạ. Người giám sát của cậu tên là Diệp Dung, và yêu cầu, ừm, yêu cầu tương đối cao, vì vậy khi cậu làm việc, phải cẩn thận. “
Nghe Tiểu Hàn giới thiệu, Viên Minh Lãng nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Diệp Dung, nhất thời cảm thấy có chút bất an.
Yên lặng đi theo Tiểu Hàn đến bộ phận vận hành, Tiểu Hàn gõ cửa văn phòng giám thị. Với một giọng nói quen thuộc, Viên Minh Lãng phát hiện ra rằng người giám sát của mình thực sự là Diệp Dung.
Diệp Dung nhìn Viên Minh Lãng trong ánh mắt mang theo kinh ngạc, không khỏi nở nụ cười. Ngẩng đầu nhìn Tiểu Hàn và Viên Minh Lãng cười nói: “Cảm ơn Tiểu Hàn đích thân đem người tới đây nha.”
Tiêu Hàn hùng hổ vẫy tay với Diệp Dung, “Chị Diệp, đừng khách sáo, nếu không có việc gì em về trước.”
Sau khi Tiểu Hàn rời đi, Diệp Dung nhìn Viên Minh Lãng đã trở nên chật vật trở lại, thở dài nói: “Thật có duyên, hy vọng sau này chúng ta sẽ hòa thuận với nhau.”
– ——————-
Tác giả có điều muốn nói:
Bắt đầu lấp đầy lỗ ~