Hàng long quyết - Chương 25
Lạc Thanh Từ ở trong phòng suy nghĩ hồi lâu, nàng nhịn không được muốn mở ra bảng nhiệm vụ hệ thống. Nàng gọi nó nhiều lần, nhưng nó chỉ là một chữ quý như vàng ‘ừ’ một tiếng.
“Nhiệm vụ nữ chủ bái sư đã hoàn thành, tại sao không có cái tiếp theo? Ta rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên ta biết đến loại hệ thống như ngươi. Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị tiêu hủy, nhưng làm xong cũng không biểu thị bất luận cái gì, đây thật sự là những điều khoản hống hách.”
“Này hệ thống, ngươi là thứ gì, ngươi muốn cái gì?”
“Ta nghe nói các loại hệ thống xuyên sách đều nhắc nhở nội dung cốt truyện, ngươi thì sao?”
“Ta có nhắc nhở.” Hệ thống trả lời rất nhanh.
Lạc Thanh Từ cười nhạo một tiếng, “Ồ, đây không phải thao tác cơ bản sao? Bằng không thì ta xuyên sách cái gì? Ngươi không thể có những thứ như độ hắc hóa, độ hảo cảm sao?”
Hệ thống trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lành lạnh nói: “Ngươi cần nữ chủ độ hảo cảm, xác định chứ?”
Lạc Thanh Từ có chút nghẹn lời, nàng biết nữ chủ bây giờ rất có ác cảm với mình, nhưng lòng hiếu kỳ của con người luôn rất lớn, nhất là đối với người mình để ý, ngươi luôn muốn biết đối phương dành cho mình bao nhiêu hảo cảm, ngay cả khi kết quả có thể là số âm. Nhưng sẽ có ngoại lệ, đúng không?
“Xác định! Ngoài ra, độ hắc hóa cũng rất trọng yếu, ngươi không thể đều cho ta sao?” Lạc Thanh Từ kiên nhẫn thương lượng, dù sao nhiệm vụ chính tuyến của nàng, đó là ngăn cản Tiểu Long Tử hắc hóa tận diệt Tu Chân giới.
Hệ thống không hé răng, chỉ là trầm mặc đưa ra một cái cửa sổ, trên đó hiển thị ba cột: Lạc Thanh Từ, Trì Thanh, Tinh Linh.
Nàng có chút sững sờ, không nhịn được bật cười: “Ta giả trang cũng đưa vào luôn? Nhưng sao không thấy độ hảo cảm?”
“Hiện nay ngươi chỉ có thể kiểm tra một thân phận, cần hoàn thành nhiệm vụ mới có thể mở khóa.” Hệ thống không chút nào nhúc nhích đáp lời.
“Ngươi là cái loại Thần Sứ keo kiệt.” Cũng không biết hệ thống này là ác thú vị do ai tạo ra, Lạc Thanh Từ đều không lời có thể nói. Chủ nhân của Thần Sứ này, hẳn cũng là một người quái dị và quạnh quẽ giống như nguyên chủ.
Hệ thống một bước cũng không nhường, nàng chỉ có thể lựa chọn kiểm tra hảo cảm Nguyễn Ly đối với Lạc Thanh Từ, dù sao đây mới là thân phận thật sự của nàng.
Tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi nhìn thấy độ hảo cảm hiển thị âm bốn con số, Lạc Thanh Từ chỉ cảm thấy chết không gì luyến tiếc.
Độ hảo cảm: -9999
“Ta nên vui mừng vì nó chỉ có bốn con số, phải không?”
“Không, đây là giới hạn cuối cùng của tính toán, ta không thể hiển thị năm con số.”
Bà ngoại ngươi không thể hiển thị năm con số, hệ thống chết tiệt này rõ ràng đang cố tình khiêu khích nàng! Với mức độ này, nữ chủ khẳng định đang muốn lột da tróc thịt nàng rồi.
“Những chuyện ta làm chẳng có tác dụng gì sao?” Lạc Thanh Từ thở dài, tuy rằng nàng phải giữ nhân thiết, nhưng cũng có thể làm một vài chuyện tốt đi.
Hệ thống vẫn câm như hến, Lạc Thanh Từ đành phải buông xuôi: “Ta đi quá xa rồi, phải làm sao đây? Còn bao lâu đến khi Lạc Thanh Từ chết?”
Lần này Hệ thống rất nhanh cho đáp lại, nó trực tiếp biểu hiện con số: 89.
“Sống dai đấy.” Hệ thống nhạt nhẽo bổ sung.
Nghe được mấy chữ này, Lạc Thanh Từ suýt chút nữa phun máu ra ngoài. Sống tại thế giới Tu tiên, thọ mệnh chỉ còn 89 năm, phỏng chừng bế quan tu luyện mấy hơi liền trở về với cát bụi, thời gian chân chính thuộc về nàng cũng không nhiều.
Nàng tới tới lui lui liếc nhìn Lạc Thanh Từ giá trị hảo cảm, trong lòng đầy phiền muộn. Không biết Trì Thanh độ hảo cảm là bao nhiêu, Tiểu Long Tử khi đó thích nhất Trì Thanh nàng rồi. Đi nơi nào đều phải dán nàng, ban ngày luôn thích lấy đuôi quấn cổ tay nàng, ban đêm đều vùi trong ngực nàng, vừa ngoan lại đáng yêu.
Đương không nàng lại muốn tìm ngược đi tra xét Lạc Thanh Từ hảo cảm làm gì, dứt khoát chọn Trì Thanh có phải tốt hơn không?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng mạc danh khổ sở, năm đó từ biệt chính mình tàn nhẫn ném đi Tiểu Long Tử, nói không chừng Rồng Con vẫn còn oán hận nàng.
Không thể đắm chìm trong mấy thứ lung rối loạn này, việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng giúp Tiểu Long Tử luyện thể.
Hơn nữa dựa theo nội dung vở kịch, nam chủ sẽ xuất hiện sau khi Tiểu Long Tử lên Trúc Cơ, hẳn là không còn bao lâu. Muốn ngăn nữ chủ hắc hóa, dĩ nhiên phải chặn đứng cái kia nam chủ, hừ, tuy không biết hắn thế nào, nhưng hắn tu thêm tám đời cũng không xứng với Tiểu Long Tử nhà nàng.
Tiểu cô nương vẫn còn nhỏ, yêu đương sớm là không cần thiết, cho dù có yêu đương cũng phải nhìn đối tượng, kia nam chủ đời trước phản bội lừa lọc dối trá, là một trong những nguyên nhân khiến nữ chủ hắc hóa, phải cách ly hắn.
Kinh mạch trên người Tiểu Long Tử bị tổn thương rất nặng, cách duy nhất để Rồng Con tu luyện, đó chính là hướng nàng ấy theo con đường Luyện Thể. Nhưng Lạc Thanh Từ thật sự không đành lòng khi nghĩ đến phương pháp mà nguyên chủ đã dùng để mài giữa Tiểu Đồ Đệ, đó cũng quá nhẫn tâm.
Lên đỉnh Huyền Phong hái Linh Thảo, trèo vách núi Tuyệt Tình tìm dược liệu, đứng dưới thác Lạc Nhật rèn luyện thân thể, ngâm mình trong U Đàm băng giá, mỗi một cái người thường đều khó có thể chịu đựng.
“Nhiệm vụ tiếp theo, dựa theo tình tiết trong nguyên tác, luyện thể cho nữ chủ.”
Một tiếng tích tích vang lên, để Lạc Thanh Từ sắc mặt đều tái xanh.
“Hoàn thành nhiệm vụ này, ký chủ mới có thể đưa ra đòi hỏi.”
Lạc Thanh Từ cắn răng, “Xem như ngươi lợi hại.”
Nàng trực tiếp đóng lại Hệ thống, không thể cứ vậy mà huyết ngược Rồng Con của nàng, phải có cách phá giải chứ?
Những năm gần đây xung đột giữa Nhân tộc và Yêu tộc càng ngày càng gay go, nhiều yêu hóa ma tàn phá nhân gian, tình huống về sau sẽ càng nghiêm trọng hơn. Bối cảnh quyển sách chính là Ma Tộc bị phong ấn tại nơi nào đó, loại giả thuyết này căn bản đều chôn mìn. Quyển tiểu thuyết này hẳn là cũng đi theo khuôn sáo cũ.
Lạc Thanh Từ cố gắng nhớ lại, một thời gian nữa, Tiên môn sẽ phát hiện Ma tộc vốn đã bị tận diệt đột nhiên trở lại nhân gian.
Với tư cách là đệ tử nhập thất, Nguyễn Ly sẽ dẫn các đồng môn hạ sơn thí luyện. Nàng ấy là nữ chủ, trận thí luyện này dĩ nhiên không đơn giản, bằng tu vi hiện giờ, Nguyễn Ly căn bản không thể vượt qua.
Nàng nhất định phải giúp Tiểu Long Tử đạt tới cảnh giới như trong sách, Trúc Cơ trung kỳ, phương pháp duy nhất hiện giờ chỉ có thể dựa vào Luyện Thể.
Nhưng Tiểu Long Tử còn chưa thuần thục Dẫn Khí nhập thể, muốn đạt đến Trúc Cơ, thật sự rất khó.
Lạc Thanh Từ đối việc dạy dỗ đồ đệ thật sự không có kinh nghiệm, càng nghĩ càng đau đầu. Nàng trầm ngâm ở Hàn Lộ Viện cả ngày, mãi đến khi trời sập tối, Tô Ngọc bưng một khay tráng miệng lại đây mới tạm đánh gãy suy tư của nàng.
Nhìn Tô Ngọc đặt khay trà nước lên bàn, trong lòng Lạc Thanh Từ lại có chút áy náy. Tô Ngọc cũng là đồ đệ của mình, nàng không thể chỉ quan tâm một mình Tiểu Long Tử mà bỏ mặc Tô Ngọc được.
Ngay khi Tô Ngọc chuẩn bị lui xuống, Lạc Thanh Từ đột nhiên hỏi một câu.
“Hỗn Nguyên Cửu Quyết, ngươi đã luyện đến tầng mấy?”
Tô Ngọc có chút xấu hổ, “Hồi sư tôn, đệ tử ngu muội, vẫn còn kẹt ở tầng thứ nhất.”
Lạc Thanh Từ không lên tiếng, đứng lên đi dạo tới lui vài bước. Tô Ngọc một mặt thấp thỏm, trong mắt còn có chút hổ thẹn.
Lạc Thanh Từ thấy rõ, trong lòng khẽ thở dài, Tô Ngọc thật sự là đứa trẻ ngoan.
“Luyện cho ta xem một lần.” Lạc Thanh Từ ngữ khí cũng không nghiêm khắc, nhưng ý tứ rõ ràng, chính là muốn chỉ điểm Tô Ngọc.
Tô Ngọc phi thường phấn chấn, lập tức triệu ra kiếm của mình, cẩn thận đánh qua một hồi kiếm pháp.
Tại Thiên Diễn Tông, Lạc Thanh Từ vẫn luôn đứng đầu về Kiếm đạo, trên dưới mấy đời trưởng lão cũng không ai am hiểu kiếm thuật hơn nàng, liền ngay cả Thiên Cơ Tử cũng phải cảm thán nàng thiên phú dị bẩm.
Cho dù Lạc Thanh Từ thay đổi cốt cách, trong việc luyện kiếm, ngoại trừ nàng không thể đột phá tầng bảy Tuyệt Tình Kiếm Quyết, trên đời này cũng không bao nhiêu cường giả có thể so chiêu ngang bằng với nàng.
Vì lẽ đó Tô Ngọc bái nàng làm sư phụ, cũng một lòng một dạ tu luyện theo kiếm đạo.
Lạc Thanh Từ nhìn kỹ Tô Ngọc ra chiêu, ngay khi Tô Ngọc dừng lại, nàng thoáng nhíu mày.
Tô Ngọc vội vàng nhìn nàng, “Sư tôn, con nơi nào làm không tốt?”
Lạc Thanh Từ không trả lời, nàng đưa tay nắm chặt hư không, trường kiếm của Tô Ngọc liền rơi vào trong tay nàng, không hề có sức phản kháng.
“Đây là vấn đề nghiêm trọng nhất, ngươi không giữ được kiếm của mình, ta lấy được dễ như trở bàn tay.”
Nói xong cổ tay nàng nhoáng một cái, linh lực băng lam bao trùm thân kiếm, đẩy ra một tầng kiếm khí.
“Kiếm là vật ngoài thân, nhưng phải chú ý người kiếm hợp nhất, phải tuyệt đối thuần phục nó, mới có thể kiểm soát nó.”
Nàng đem Hỗn Nguyên Cửu Quyết triển khai lại một lần, cùng một thanh kiếm, cùng một chiêu thức, nhưng rơi vào trong tay Lạc Thanh Từ tuyệt nhiên không giống. Thanh kiếm tựa như sống dậy, theo cổ tay nàng chuyển động, mang theo một luồng kiếm khí uy nghiêm đáng sợ.
Kiếm khí vũ động, hoa mai trong Hàn Lộ Viện liên tục rung động, vô số cánh hoa theo linh lực bám vào thân kiếm, như du long bay phần phật.
Tô Ngọc đứng bên quan sát, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, mãn nhãn cảm thán.
Bên kia Nguyễn Ly trở về Trạch Viện, nàng cố gắng lần nữa tu luyện dẫn khí nhập thể, nhưng lại không thể tiếp tục.
Trong lòng phiền muộn, nàng vô thức đi ra Thanh Hiên Các. Động tĩnh bên Hàn Lộ Viện thật sự khó có thể xem nhẹ, nàng cách tường viện đều có thể cảm giác được kiếm khí bên trong.
Cửa sân hé mở, nàng vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng trong đó. Chỉ nhìn một chút, nàng lập tức xoay người.
Hóa ra Lạc Thanh Từ cũng có thể đảm nhận chức trách sư tôn, mà thực lực của đối phương khiến trong lòng nàng từng đợt phát lạnh, đều nói Lạc Thanh Từ bị thương cảnh giới đại ngã, nhưng mấy ngày nay quan sát, tu vi kia vẫn sâu không lường được. Mối huyết thù này, khi nào mới có thể trả.
“Cảm tạ sư tôn chỉ điểm, đồ nhi đã hiểu rõ ràng.” Tô Ngọc kích động vạn phần.
“Cầm, luyện một lần nữa.” Tiếng nói Lạc Thanh Từ trước sau lạnh nhạt, cùng Tô Ngọc hoàn toàn đối lập.
Nguyễn Ly cười khổ một tiếng, thật kỳ quái, nàng đột nhiên lại có chút ước ao được như Tô Ngọc.
Chỉ là ý niệm này vừa mới xuất hiện, nàng đã thấy Tô Ngọc bị một luồng kình phong hất bay ra ngoài viện.
“Không được phá hoại hoa mai của ta.”
Nguyễn Ly đứng bên ngoài không kịp phòng ngừa, cùng Tô Ngọc lảo đảo vài bước mắt to trừng mắt nhỏ chạm nhau.
Tô Ngọc có chút sững sờ, sau đó đỏ bừng mặt, thấp giọng nói: “Sư tôn rất bảo bối hoa mai của người.”
Nói xong trong mắt nàng lóe lên ánh sáng, “A Ly, ta về trước luyện kiếm.” Nàng cũng không để ý Nguyễn Ly tại sao đứng trước Hàn Lộ Viện, chỉ lo nhặt kiếm đi về Thanh Hiên Các tiếp tục rèn luyện.
Nguyễn Ly không nhịn được khẽ lắc đầu, vị sư tỷ này thật sự rất đam mê tu luyện.
Nàng lại quay đầu nhìn bên trong Hàn Lộ Viện, vừa mới sư đồ tình thâm, đảo mắt đã bị ném ra ngoài. Xem ra Lạc Thanh Từ có chút quan tâm đồ đệ, nhưng cũng rất nhạt.
Lạc Thanh Từ đã sớm phát hiện Nguyễn Ly đứng bên ngoài, cho nên mới tìm cớ đẩy Tô Ngọc đi. Làm bộ chỉnh chỉnh hoa mai, nàng nghiêng liếc Tiểu Long Tử ngoài cửa một chút.
“Sư tôn.”
Gương mặt Rồng Con vẫn không có huyết sắc, tinh thần bất ổn, phỏng chừng về phòng lại nhịn không được vận chuyển linh lực.
Lạc Thanh Từ nhàn nhạt gật đầu, nhẹ giọng nhắc nhở nàng: “Từ mai không cần đi thần khóa, cũng không cần luyện công nữa.”
Nguyễn Ly đầy mặt kinh ngạc, trong mắt có chút hoảng loạn: “Sư tôn, hôm nay đồ nhi mới dẫn khí nhập thể….”
“Vi sư biết, nhưng ta có chuyện cần ngươi đi làm. Tịnh dưỡng vài ngày, ta sẽ an bài.” Lạc Thanh Từ nhìn Tiểu Long Tử ở kia nôn nóng, rất muốn nói cho nàng ấy biết chính mình đang giúp nàng ấy, rồi lại không thể nói, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Rồng Con thông minh hơn một chút, hiểu được nàng dụng tâm lương khổ.
Đêm xuống, Lạc Thanh Từ cũng không ngủ, vẫn lẳng lặng ở trên giường tĩnh tọa.
Sau một hồi nàng mở mắt, tự mình lẩm bẩm: “Đứa trẻ bướng bỉnh này rất biết chịu đựng, cũng không sợ lớn lên không nổi.”
“Này hệ thống, ngươi nói ta phải duy trì nhân thiết, khi đóng vai Lạc Thanh Từ, hành vi của ta phải phù hợp, nhưng chỉ cần đổi thân phận ta liền có thể tùy ý làm bậy. Vậy ta âm thầm làm chút chuyện, chỉ cần không bị người khác phát hiện, cũng không tính là đánh vỡ nhân thiết, đúng chứ?” Lạc Thanh Từ quyết định đập nồi dìm thuyền, không thể để hệ thống tiếp tục đắc ý như vậy nữa.
“Nếu đối phương quá mức thông tuệ, dẫn đến ta bị ngã ngựa, vậy phải làm sao?”
Hệ thống trầm mặc thật lâu, cuối cùng ném ra hai chữ, “Nghiêm trị.”
“Ngươi thật quá không tử tế, đã vô dụng thì cũng thôi đi, một chút tự do cũng không cho ta phát huy, ta chỉ là phàm nhân, dĩ nhiên sẽ phạm sai lầm.”
“Còn nữa, bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn, ngươi nghe qua chưa? Luôn sẽ có người thông minh hơn ta, nếu vì vậy ta ngã ngựa, còn không bằng ngươi giết ta luôn đi, miễn cho ta làm một đống chuyện, còn phải gánh chịu hình phạt. Ai tạo ra ngươi? Người đó đầu óc hỏng rồi sao? Có khảo nghiệm qua chưa? Xác định ngươi không có vấn đề?”
Lạc Thanh Từ đã lâu không mắng người sảng khoái như vậy, nàng một hơi liên tục, nhưng càng về sau nàng đều nhịn không được đánh cái hắt xì. Đây rốt cuộc là làm sao vậy?
Bất quá, hệ thống này nhất định có bệnh!
Hệ thống phát hiện, sau khi nữ chủ bái sư, ký chủ liền biến dông dài lảm nhảm như lúc đầu rồi.
Lạc Thanh Từ một bên như súng tiểu liên oanh tạc hệ thống, một bên lặng yên không tiếng động trèo qua bức tường Hàn Lộ Viện, lật người nhảy vào bên trong Thanh Hiên Các.
Hệ thống đã là một mặt vô ngữ, nó uy hiếp nàng đủ cách, nàng vẫn không nghe lọt tai, vẫn một mực làm theo ý mình.
– ———————————–
* Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Thanh Từ tỏ vẻ: liêm sĩ là gì, có thể ôm vợ được không? Nếu không, dứt khoát ném.
Hệ thống: Ký chủ, sao ngài có thể tự mắng chính mình?
Lạc Thanh Từ: ta nơi nào mắng chính mình? Ta mắng chính là cái người đầu óc hư hỏng tạo ra ngươi!….hắt….xì….
Hệ thống: (đắc ý trôi nổi).