Hàng long quyết - Chương 8
Ngay khi Lạc Thanh Từ kêu lên, một đạo Hắc Ảnh dưới nước nhanh chóng lao thẳng về phía Tiểu Long Tử cùng Cá Chép Rồng.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, thế tới hung hăng như lưỡi kiếm sắc bén, lúc Hắc Ảnh xẹt qua, mặt nước đều bị tách đôi.
Trái tim Lạc Thanh Từ treo lên, Tiểu Long Tử đang gặp nguy hiểm, nàng không kịp nghĩ gì khác, giơ tay theo bản năng đánh ra pháp quyết.
Linh lực bao bọc khí tức lạnh băng nhoáng một cái bắn đi qua.
Một chiêu của nàng vừa ra, Hắc Ảnh lập tức vọt lên, gây nên đầy trời bọt nước. Nó không chút nào dừng lại, vừa ra nước liền quay đầu há mồm cắn Tiểu Long Tử cùng Cá Chép Rồng.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, linh lực của Lạc Thanh Từ đánh tới, trong chớp mắt hóa thành kiếm băng chém vào đầu Hắc Xà.
Lần này uy lực không nhỏ, Hắc Xà không dám cường ngạnh chống đỡ, chỉ có thể bỏ qua hai khối thịt mỡ vừa đến miệng, quay đầu né tránh. Thế nhưng trên trán nó vẫn xuất hiện một đạo vết máu, huyết lan tràn mà xuống.
Con mắt dữ tợn của nó liếc nhìn Lạc Thanh Từ, trong âm lãnh lộ ra sợ hãi. Nàng kia thế nhưng là tu sĩ Phân Thần Kỳ!
Bất quá khi nhìn về Cá Chép Rồng, nó lại nhịn không được thèm nhỏ dãi. Nơi này còn có một Tiểu Hỏa Long, sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Lạc Thanh Từ thiên tính vạn toán, cũng không ngờ sẽ gặp phải chuyện như vậy. Nàng muốn nhanh chóng xuống dưới mang đi Tiểu Long Tử, nhưng vừa nhấc chân liền cảm thấy đầu váng mắt hoa. Bệnh sợ độ cao, thật là đáng ghét.
Trong lúc nàng lòng nóng như lửa đốt, Tiểu Long Tử suýt nữa trở thành món tráng miệng của Hắc Xà, vậy mà đột nhiên xoay quanh nhảy vọt lên trời, há miệng tức giận rít gào một tiếng.
Tiếng Long Ngâm này còn mang theo một chút non nớt, nhưng đã ẩn chứa khí tức vương giả trời sinh, khiến đối phương không thể xem thường. Cự Xà dĩ nhiên không tự chủ được lui về sau một bước.
Lạc Thanh Từ có chút kinh ngạc, suy nghĩ bay nhanh, trong lòng liền có tính toán. Không thể buông tha Hắc Xà, bằng không về sau Tiểu Long Tử sẽ không ngày yên tĩnh.
Sau một khắc nàng thôi thúc linh lực, dưới chân linh khí lượn vòng hội tụ thành một luồng lốc xoáy.
Nàng cắn răng, thấp giọng nói: “Chết thì chết, cũng không thể cả đời như vậy.”
Nói xong, cả người nàng đột nhiên bị cuồng phong ném ra ngoài, trong lúc nhất thời nàng chưa lấy lại thăng bằng, thân thể ngã trước ngã sau, vô pháp điều khiển được luồng gió.
“Chuyện gì xảy ra? Ta đã làm sai điều gì? Ngọn gió này tại sao không cho ta cưỡi? Nó có ý thức ư?”
Càng nói, lốc xoáy mang nàng đi càng nhanh, khiến nàng lảo đảo trên trời giống như chim non mới ngày đầu tập bay, dáng vẻ mười phần chật vật.
Nàng vẫn còn nhớ mình phải bảo trì hình tượng, cho nên khống chế giọng nói không có chửi bậy, nhưng trong lòng đã đem mười tám đời Hệ Thống chửi qua một lần. Không có quà tân thủ thì thôi đi, ít nhất cũng phải cho nàng biết bay chứ?
Tuy nhiên, hành động của nàng đã khiến cho Tiểu Long Tử cùng Hắc Xà ngây ngẩn cả người.
Mặc dù Tiểu Long Tử còn bé, nhưng nàng vẫn nhìn ra Lạc Thanh Từ ngự phong không thuần thục, rõ ràng lúc đạp gió bay ra nàng ấy rất điềm tĩnh, nhưng trong nháy mắt lại bay loạn cả lên, giữa trời đâm ngang đâm ngược thật sự khiến người không đành lòng nhìn thẳng.
Nàng có chút lo lắng, vừa định đuổi theo nàng ấy, lại bị Hắc Xà quấn lấy gây khó dễ.
Hắc Xà nguyên bản còn kiêng kỵ Lạc Thanh Từ, dù sao một chiêu kia uy lực không tầm thường, để nó cho rằng đối phương là cảnh giới Phân Thần. Nhưng người kia liền ngự phong cũng không ổn, trên đời này không thể có Phân Thần như vậy, Kim Đan cũng sẽ không như vậy.
Một Tiểu Hỏa Long vừa mới ra đời mà thôi, nuốt chửng nàng là việc trong tầm tay nó.
Tiểu Long Tử vội vàng tránh ra, quay đầu liền phun một ngụm hỏa diễm. Đại khái là gặp phải nguy hiểm kích phát tiềm năng của nàng, lần này dĩ nhiên khá đủ uy lực.
Ngọn lửa rồng nóng rực quét tới, khiến Hắc Xà sợ đến vặn mình né tránh. Nó thẹn quá thành giận, từ trong nước nhảy một cái mà ra, mở lớn miệng như rồng hút nước, điên cuồng cắn nuốt linh khí xung quanh.
Trong phút chốc, một vòng xoáy hình thành trước mắt nó. Vòng xoáy này sinh ra lực hút cực lớn, thân thể Tiểu Long Tử nhất thời mất khống chế, bị lôi vào miệng con rắn đen.
Sự căng thẳng và hoảng loạn ban đầu khiến Lạc Thanh Từ trên trời náo loạn một trận, nhưng kỳ quái chính là nàng thích ứng rất nhanh, ngộ tính cũng tăng cao một cách đáng kinh ngạc, như thể những kỹ năng này vốn thuộc về nàng, giờ đây chỉ là lần nữa gặp lại.
Ngay khi nắm giữ được cảm giác cùng phương hướng, nàng lập tức kiểm soát luồng gió dưới chân, giữ vững thân thể, mấy cái đạp không liền chuẩn xác bay lên.
Nếu không thể dùng Bản Mệnh Kiếm, vậy triệu ra một thanh kiếm khác hẳn là không thành vấn đề.
Lạc Thanh Từ nhìn rồng con ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ngự phong trong nháy mắt liền tới, ống tay áo doanh mãn linh lực che chắn trước người Tiểu Long Tử.
Nàng một thân bạch y tung bay giữa dòng nước xoáy, mái tóc dài như dòng thác cũng theo linh lực trỗi dậy mà bay múa trong gió.
“Đến trong tay áo ta, việc còn lại để ta xử lý.” Trái tim nàng thình thịch nhảy, trong lòng không diễn tả được là khẩn trương hay hưng phấn.
Mắt thấy Tiểu Long Tử đã bơi vào tay áo, Lạc Thanh Từ nghiêm sắc mặt, tay trái mở ra, ngưng tụ linh lực. Dòng nước dưới sông tựa như Thủy Long bay lên, sinh động biến hóa trong lòng bàn tay nàng, cuối cùng hóa thành một thanh trường kiếm xanh biếc.
Lạc Thanh Từ hài lòng liếc nhìn Thủy Kiếm, nàng vẩy tay một cái, những tia nước dư thừa dồn dập hạ xuống.
“Hôm nay ngươi xui xẻo rồi đấy, an phận nằm dưới đáy sông không muốn, lại muốn lên bờ chọc ghẹo Tiểu Long Tử nhà ta. Hơn nữa, ta ghét xà vô cùng, vừa nhìn liền nổi da gà. Ngươi nhìn một chút hình dáng của ngươi, đen thui như cục than thì cũng thôi đi, cái đầu cái miệng thấy mà ghê, vừa nhìn liền khiến người muốn đi rửa mắt. Quá xấu rồi, để ta rất khó chịu, nhịn không được muốn đánh chết ngươi.”
Nàng vừa dứt lời liền nâng tay lên, Thủy Kiếm như tia chớp phá không mà đi. Kiếm khí tăng mạnh, phát sinh một tiếng kiếm minh.
Rõ ràng là thanh kiếm mới được ngưng tụ, nhưng lại mang theo tiếng xé gió, như lưỡi dao sắc bén nhắm thẳng vào Hắc Xà.
Hắc Xà cảm nhận được uy áp của nàng, sợ đến mức dựng thẳng đôi mắt hẹp dài, muốn chạy trốn nhưng đã quá muộn rồi.
Nó chỉ còn cách bẹp đầu xuống, toàn thân linh lực dâng trào, tạo ra khiên chắn ngạnh chống phi kiếm của nàng.
Chỉ nghe một tiếng ‘răng rắc’ vang lên, Thủy Kiếm va mạnh vào liền nhanh chóng tản ra, nhưng cũng kịp xuyên thủng vòng bảo vệ của Hắc Xà. Từ một vết rạn cuối cùng lan tràn ra toàn bộ khiên chắn, Thủy Kiếm hóa thành vô số mảnh vụn đánh tới, chém đến Hắc Xà da vảy trên thân đều rụng sạch, máu rắn rơi xuống nhuộm đen vùng nước bên dưới.
Lạc Thanh Từ đứng yên giữa không trung, nhìn Hắc Xà kia đầm đìa máu tươi. Sắc mặt nàng cũng không tốt, nàng xưa nay không thích máu, tuy là động sát tâm bởi vì lo ngại con rắn này làm tổn thương Tiểu Long Tử, nhưng nàng hiển nhiên không thích ứng cảnh tượng trước mắt.
Hắc Xà bị nàng cạo sạch da vảy, trong lòng vừa kinh vừa sợ, há mồm gào thét một tiếng, hai cỗ nọc độc từ lưỡi rắn vọt ra, bao phủ trời đất hướng Lạc Thanh Từ mà tới.
Lạc Thanh Từ theo bản năng muốn lui về sau né tránh, thế nhưng ngay lập tức nàng đoán được ý đồ Hắc Xà.
Nàng chỉ là lăng không lùi một bước, tay phải nhanh chóng điểm lên không trung, dùng linh lực vẽ ra pháp quyết.
Chữ Phong màu trắng ngà xoay tròn lớn lên, hướng về đoàn nọc độc kia. Nàng vung tay, chữ Phong ánh sáng tăng vọt, thế không thể cản phá tan rồi nọc độc.
Lạc Thanh Từ cấp tốc xuyên qua chữ Phong, tay phải đánh ra năm đạo linh lực, tựa như năm sợi dây thép, đem Hắc Xà trói chặt lôi trở về.
Hắc Xà sợ hãi tột độ, muốn xin nàng tha cho, nhưng Lạc Thanh Từ trong lòng đã dậy sát khí. Tay phải kéo về, tay trái ngưng tụ hàn băng đâm thẳng vào giữa trán Hắc Xà.
Con rắn này đã tu hành đến cảnh giới Kim Đan, nếu đổi là người khác liền không dễ dàng lấy mạng của nó, nhưng đáng tiếc nó gặp phải Lạc Thanh Từ. Hàn băng xuyên qua khiến nó đau đớn giãy giụa, đuôi dài tuyệt vọng vùng vẫy, thế nhưng không làm lay chuyển được mảy may.
Lạc Thanh Từ ra tay càng nhanh hơn, linh lực không chút lưu tình xuyên thủng đầu rắn, đem vài trăm năm của nó kết thúc tại đây. Nó gào thét một tiếng, đầy mắt không cam lòng, đập ầm ầm rơi vào trong nước.
Lạc Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm nhìn Hắc Xà ngã xuống, nàng giơ lên bàn tay chính mình, cảm khái nói: “Ta đây chính là thiên tài.”
Một phàm nhân chưa từng tiếp xúc qua tu hành, vừa đến Tu Chân giới không bao lâu liền vận dụng linh lực thông thuận như vậy, không phải rất lợi hại sao?
Chỉ là đắc ý qua đi, nàng nhìn thân rắn chìm xuống, khẽ than nhẹ một tiếng. Tiểu Long Tử lúc này mới bơi ra, nhìn nàng như vậy, có chút khó hiểu mà đâm đâm nàng.
Lạc Thanh Từ sờ sờ cằm, “Yêu vật kia đã Kim Đan, hẳn là cũng có nội đan, đó chính là thứ tốt.”
Nàng còn đang nghĩ xem có nên dùng linh lực tìm kiếm hay không, Tiểu Long Tử trên vai nàng đột nhiên lao xuống nước.
Lạc Thanh Từ kêu một tiếng, cũng không kịp ngăn cản, chỉ có thể khẩn trương nhìn chằm chằm mặt nước.
Một luồng đỏ sậm từ trong nước tản ra, sau đó Tiểu Long Tử ngậm lấy hạt châu màu xanh sẫm bay lên, rơi vào trên vai Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ đầy mặt kinh hỉ, đưa tay tiếp nhận. Hạt châu vào tay ôn hòa, có thể thấy Hắc Xà đã tu luyện hàng trăm năm. Chỉ tiếc, nó đã chọn sai đường.
Khẽ thở dài một hơi, Lạc Thanh Từ đưa nội đan tới trước mặt Tiểu Long Tử. Rồng con không hiểu ra sao, nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng.
Lạc Thanh Từ mỉm cười, “Ngươi là Rồng, tuy rằng xà không sánh được các ngươi, nhưng cũng coi như có chút liên quan, nội đan này cho ngươi là thích hợp nhất.”
Tiểu Long Tử nháy mắt một cái, dùng móng vuốt đẩy đẩy, phảng phất là hỏi lại, cho nàng thật sao?
Lạc Thanh Từ gật đầu.
Ánh mắt rồng con lập tức sáng lên, móng vuốt nhỏ đem nội đan bới bới, rồi lại xoay tròn. Sau một khắc, nàng lấy đuôi đánh hạt châu bay ra ngoài, nhảy lên một cái đuổi theo hạt châu kia, dáng vẻ vô cùng phấn khởi.
Điều này làm cho Lạc Thanh Từ không kịp chuẩn bị, nàng sửng sốt một chút, sau đó bật cười không thôi. Tiểu Long Tử nhưng không nghĩ tới diệu dụng của nội đan, nàng ấy chỉ là xem hạt châu như một món đồ chơi.
Tiểu Long Tử cực kì vui sướng, ở kia một mình tự đuổi tự bắt, đánh hạt châu bay đi rồi lại đuổi theo.
Lạc Thanh Từ đứng trên mặt nước nhìn Tiểu Long Tử vui chơi, giờ khắc này, rồng con thật là như đứa trẻ không buồn không lo. Ngắn ngủi một ngày, Tiểu Long Tử trong mắt nàng đã trở nên thật đặc biệt, nàng thậm chí quên mất rằng, đối phương chính là nữ chủ mà nàng cần phải đối mặt.
Nghĩ đến những chuyện mà ngày sau Tiểu Long Tử gặp phải, Lạc Thanh Từ nhíu mày lại, trong lòng dâng lên khổ sở. Nàng mau mau lắc đầu nhắc nhở chính mình, đây chỉ là thế giới trong sách, tuy rằng Hệ Thống muốn nàng thay đổi kết cục, thế nhưng nàng cũng chỉ là một con bươm bướm mà thôi.
Không thể thật sự hãm sâu vào trong đó.
– —————————————-