Nguyên huyết - Chương 134
Bên kia khe hở là dòng chảy thời gian – một con sông dài miên man bất tận.
Con sông này không có điểm đầu, cũng không có điểm cuối.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, mỗi năm mỗi tháng, mỗi phút mỗi giây, mỗi nút thắt quan trọng trong lịch sử, mỗi một cái nháy mắt bé nhỏ tầm thường, tất cả đều gắn liền với con sông vô tận này, số mệnh đều đã được an bài.
Tịch Ca rơi vào khe hở thời gian.
Hắn rơi xuống dòng chảy thời gian kéo dài hàng tỷ năm, sự kiện xảy ra trên trục thời gian, sự vận động liên quan đến thời gian, đều là mảnh vụn có thể nhìn thấy qua khe hở, hoặc là những bức tranh mơ hồ. Chúng mang dáng vẻ méo mó, hình ảnh trừu tượng, chảy xuôi qua người hắn, nếu không thật sự bước vào, sẽ không bao giờ biết rõ ràng sau lớp ánh sáng bóng loáng đó đến tột cùng là thứ gì.
Một chiếc đồng hồ khổng lồ lơ lửng trên không trung.
Từ khi Tịch Ca rớt vào khe hở thời gian, đã thấy chiếc đồng hồ ở đó rồi, mặc kệ dòng chảy ngược xuôi thế nào, nó vẫn ở nguyên vị trí cũ.
Ngây người trong này không biết bao lâu, hiện giờ Tịch Ca mới tỉnh táo lại.
Cổ tay hắn vẫn cụt ngủn, nhưng máu đã ngừng chảy.
Trong lồng ngực, trái tim kim cương đã tắt lịm. Sau khi trái tim kim cương ngừng đập, tất cả những đặc tính cơ bản thuộc về nhân loại cũng đã giã từ cơ thể hắn.
Hai mắt vẫn có thể thấy rõ thời gian vờn quanh thân mình, những chiếc đồng hồ lớn bé xoay điên cuồng lúc trước giờ chỉ còn hơn phân nửa, hơn nữa, kim đồng lại đều đang xoay ngược, thời gian lùi lại.
Có lẽ…… Tịch Ca dường như đã ngộ ra điều gì đó.
Có lẽ hắn đang trở về quá khứ.
Nhưng đó sẽ là đoạn quá khứ như thế nào?
Đồng hồ không trả lời hắn, sông dài cũng phớt lờ hắn.
Hắn lạc lối trên hành lang lộng lẫy sáng lạn, không biết có gì đang đợi chờ mình ở phương xa.
Hắn nâng tay, sờ chiếc trâm may mắn cài trên ngực mình. Hắn nắm trâm cài ngực vào lòng bàn tay, sau đó chật vật sờ soạng hai bên lối đi.
Hắn đụng phải một cái nốt nhỏ.
Tức thì, cái nốt nhỏ màu cam này chợt phóng lớn rồi hóa thành một đám mây màu cam, nuốt chửng Tịch Ca!
Tịch Ca tiến vào một thời điểm nào đó trong dòng chảy thời gian.
Ánh sáng chói loà làm hắn hoa cả mắt.
Hắn nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện trong lòng: Trâm cài ngực may mắn, hãy mang may mắn đến cho ta……
Rồi sau đó hắn mở bừng mắt.
Trời xanh, mây trắng, cây cối rậm rạp.
Nóc nhà lợp ngói màu cam trải rộng cả thành thị.
Người Châu Âu tóc vàng mắt xanh qua lại nườm nượp.
Có người đeo kiếm cưỡi ngựa, có người lái xe kéo, đều mặc trang phục Trung cổ rất màu mè.
Thế giới hào nhoáng mang theo sắc thái tươi đẹp in trong mắt Tịch Ca, mà hắn thì vẫn còn đang rơi tự do từ trên cao, cho đến khi lọt vào khu rừng ven rìa thành thị!
Sau tiếng vang thật lớn, cả người Tịch Ca đều nhếch nhác.
Hắn rơi xuống con suối nhỏ trong rừng. Hắn mặc kệ xương sườn đứt đoạn, mặc kệ cánh tay gãy đôi, hắn nằm dưới suối, trong làn nước mát lành. Hắn ngửa đầu nhìn không trung, lá cây rậm rạp xanh um, cắt bầu trời thành nhiều mảnh, ánh dương lọt qua tán lá, rọi lên mặt Tịch Ca thành những đốm sáng loang lổ.
Thế nhưng ánh mặt trời lại làm Tịch Ca cảm thấy khó chịu.
Hắn nhắm mắt lại, tự hỏi đêm nay là đêm nào.
Ngày đêm luân phiên, sau khi trải qua ba ngày ba đêm, đến sáng sớm hôm thứ tư, một cuộc cãi vã nổ ra tại một trang viên hết sức xa hoa.
Cuộc cãi vã này chỉ giằng co năm phút, bỗng một tiếng huýt sáo thật lớn chấm dứt tất cả.
Lát sau, trong chuồng ngựa truyền đến tiếng hí dài, tiếng vó ngựa vang lên, tuấn mã thuần trắng chạy ra khỏi chuồng ngựa. Ngay sau đó, một thiếu niên giữ chặt dây cương, xoay người lên ngựa.
Ánh dương chiếu rọi lên mái tóc bạch kim rực rỡ và đôi mắt lam tuyệt đẹp của thiếu niên.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc bạch kim của cậu như được mạ thêm một lớp sa tanh trong suốt, một dấu hiệu quá rõ ràng của “tầng lớp thượng lưu”.
Có điều không hiểu tại sao, lúc này “tầng lớp thượng lưu” lại lộ ra vẻ mặt vô cùng thất vọng.
Cậu phóng túng để tuấn mã tùy ý rong ruổi.
Tuấn mã phi nước kiệu dọc theo con đường hằng ngày.
Sau đó bọn họ ra khỏi cổng thành, đám đông xô bồ bị bỏ lại phía sau. Khu rừng ngoài thành bị hai sườn núi bao vây. Thiếu niên nắm dây cương băng qua rừng rậm, ánh nắng ban mai không quá gay gắt, khu rừng im ắng chợt xuất hiện bóng một con chim xanh.
Cũng không biết đã đi bao lâu, phía trước bỗng truyền đến tiếng nước chảy.
Thiếu niên nọ xuống ngựa, ngồi xổm bên dòng suối trong lành, vốc nước suối lên rửa mặt, nhưng khóe mắt chợt liếc thấy một bóng đen ẩn hiển bên trong suối nước.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, thúc dục cậu đứng dậy.
Cậu đỡ bội kiếm bên hông, chậm rãi hướng về bóng đen nọ.
Cậu rẽ bụi cây ngăn phía trước dòng suối.
Thứ ẩn sâu dưới suối lọt vào mắt cậu.
Đó là một người đàn ông nhìn không đoán được tuổi tác.
Tóc hắn ta đen tuyền như màn đêm; nước da trắng ngần như là được điêu khắc từ bạch ngọc.
Hiện giờ hắn đang nhắm mắt, có lẽ muốn nghỉ ngơi.
Nhưng ngay cả khi hai mắt hắn đang nhắm nghiền, người ta vẫn có thể nhận ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm vờn quanh thân hắn.
Người đang nằm ở đây giống hệt như ma quỷ mà Giáo hội đã miêu tả.
Thiếu niên rút kiếm ra một phân.
Tiếng rút kiếm làm kinh động người đang nằm trong suối.
Người nọ chậm rãi mở mắt, tất cả sắc thái trên thế gian này dường như đều bị đôi đồng tử thâm thúy ấy hút đi mất.
Sau đó hắn khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía thiếu niên.
Tịch Ca mở to mắt, thấy rõ người đang đến gần mình.
Trên tóc người nọ nhuộm đẫm ánh mặt trời, đôi mắt người nọ sáng hơn cả vì sao.
Rhein 17 tuổi đứng cách hắn không xa, trên mặt đối phương, có vẻ phòng bị, có mê man, rối rắm…… Cuối cùng, chúng nó lần lượt tan biến.
Rhein tiến lên một bước, quan tâm hỏi: “Trông anh có vẻ không ổn lắm, anh cần giúp gì không?”
Ánh mặt trời làm Tịch Ca hoa cả mắt.
Hắn nhếch môi lên, cười nhẹ.
Tiếng cười trầm thấp, lòng bàn tay nắm chặt trâm cài ngực phát đau.
Hắn buông cây trâm ra, chìa tay về phía Rhein.
Nụ cười của hắn tràn ngập mị hoặc, thanh âm hơi khàn khàn, chẳng khác nào tiếng nỉ non của ác ma đến từ vực thẳm.
“Em muốn giúp tôi ư?”
“Vậy lại đây đi……”
Tịch Ca nuốt những lời còn lại vào cổ họng, hắn nhủ thầm trong lòng.
Rhein, tình yêu của tôi, bất kể lúc nào, em cũng đều mỹ lệ như thể.
Nụ cười của hắn càng rạng rỡ hơn.
Ranh nanh sắc nhọn loáng thoáng bên khóe môi.
“Em sẽ không thể hối hận được nữa ——”
Cám dỗ đầy nguy hiểm, mỹ lệ đến chết người.
Hơi thở chết chóc và sa đọa tràn ngập trong câu nói của ác ma, dẫu cho biết rằng hố sâu địa ngục đang chờ phía trước.
Nhưng Rhein vẫn bị mê hoặc, tựa như si ngốc mà tiến lên một bước.
Vào một buổi sáng thời Trung cổ, Tịch Ca đăm đăm nhìn thiếu niên, cũng là món quà mà thời gian đã ban tặng cho hắn.
Hắn vươn tay với cậu, phát ra lời mời ngọt ngào.
Hắn mời Rhein, bước vào một cuộc hành trình vĩnh sinh, cả mấy trăm năm chờ đợi và đoàn tụ.
Dưới cái nắng như thiêu đốt, em nở rộ cùng phồn hoa, thấy chim xanh mang theo hạnh phúc đến.
Cuộc gặp gỡ giữa em và tôi, vốn đã là định mệnh!
Ritt: Các bác không biết tôi mong đợi cái ông sơ ủng Bì Bì xuất hiện đến cỡ nào đâu >.