Nguyên huyết - Chương 149
Trong tiếng cười càn rỡ, Công tước Dread thân cao hai mét nhấc Rhein từ mặt đất lên, gã siết chặt cánh tay của cậu. Mới hơi dùng lực, cánh tay Rhein đã sưng đỏ và vặn vẹo.
Rhein cố gắng giãy dụa, nhưng cho dù là dị năng thiên phú hay là thể lực, Bá tước đều không thể so sánh được với Công tước, huống chi còn đang ở trong lĩnh vực của Công tước Tử Vong, dị năng của tất cả kẻ địch đều bị áp chế!
Tịch Ca dán mắt vào Rhein đang bị Công tước Dread giữ lấy.
Cảm xúc kích động làm ảnh hưởng đến tốc độ chảy của máu, máu dồn ép lên hai bên thành mạch, đến nỗi Tịch Ca không còn phân biệt được từng đợt run rẩy là bắt nguồn từ bên ngoài hay bên trong cơ thể!
Hắn tự nhủ.
Đứng lên.
Ngay lập tức.
Đứng lên.
Lập tức.
Nhưng cơ thể vẫn bị sức mạnh của Công tước Diên Vũ trấn áp chặt chẽ. Mỗi khi hắn muốn tập trung năng lượng, khí huyết trong cơ thể lại dâng lên dồi dào, rồi im bặt!
Mà nguyên nhân khiến Tịch Ca rơi vào tình huống bất lợi như lúc này, tất cả đều vì trái tim kim cương.
Khi trái tim kim cương còn đập rộn trong cơ thể, sức mạnh của Tịch Ca đều bị phong ấn.
Mà hiện giờ trái tim kim cương đã ngừng đập, Tịch Ca bắt đầu lấy lại sức mạnh thuộc về mình.
Nhưng vẫn còn xa mới bì kịp Seagle.
Vào thời kỳ đỉnh cao nhất của Seagle, đừng nói đến vài tên Công tước, ngay cả không trung đại địa, cũng phải rùng mình dưới chân hắn.
Tất cả là tại trái tim trong lồng ngực…!
Sức mạnh của huyết tộc đến từ máu, trái tim là ngọn nguồn của máu.
Trái tim kim cương lại chiếm cứ nơi khởi nguồn của sức mạnh, sức mạnh bị gián đoạn, chỉ phát huy được thực lực Công tước.
Có lẽ một phần nguyên nhân cũng là do hắn đã lấy Nguyên huyết đút cho Bì Bì… Nhưng mấu chốt vẫn là ở trái tim kim cương.
Trong đầu hắn xẹt qua một vài ý nghĩ.
Lúc trước hắn xé ngực ra để đặt trái tim kim cương vào, nếu bây giờ hắn lại xé ngực lấy trái tim kim cương ra…
Bí mật của Cain, bí mật của Cain…
“Chờ đã!” Tịch Ca đột nhiên hô lên, “Ta muốn nói cho ngươi biết một bí mật, đó là bí mật về huyết mạch của ta, đó là Bí mật của Cain —— “
Đúng lúc này, người đá khổng lồ đã giơ chân lên cao chuẩn bị đạp Tịch Ca!
Tịch Ca dùng sức xoay sang bên cạnh, trọng lực như núi đè nặng hắn, hắn chỉ có thể dịch ra được một đoạn nhỏ, tiếp đó núi đá thật sự đổ ập xuống, bờ vai hắn bị dập thành thịt vụn.
Sau cơn đau nhức, toàn bộ cánh tay trái không còn cảm giác, dường như đã bị gãy nát —— mà có lẽ đã thật sự nát bét rồi.
Máu tươi tràn ra từ dưới chân người đá khổng lồ, Tịch Ca run lên, mà người đá thì đã nhấc chân lên lần nữa, chuẩn bị đáp xuống.
Gió lớn thét gào.
Mắt thấy bàn chân sắp sửa đạp xuống đầu Tịch Ca.
Giọng nói của Công tước Tử Vong chợt vang lên. Ông ta tiến lại gần, đi đến bên cạnh Tịch Ca, cúi đầu nhìn xuống con mồi trên mặt đất.
Ông ta quyết định nghe xem con mồi muốn nói gì.
Dù sao con mồi đã nằm gọn trong lòng bàn tay, giãy dụa thế nào cũng vô ích.
Tịch Ca có được cơ hội thở dốc.
Hắn chẳng màng quan tâm đến vai trái, bởi hắn hiểu rõ tình trạng của mình lúc này. Đầu tiên, hắn nhìn Rhein, sau khi chắc chắn đối phương sẽ không tiếp tục bị tra tấn, hắn mới tỉnh táo, bắt đầu suy đoán kỹ càng hơn.
Hắn có lệ Công tước Tử Vong:
“Cain có một bí mật, đó là bí mật về huyết mạch của y, cũng là bí mật về sức mạnh của y. Biết được bí mật này, sẽ sở hữu sức mạnh của Cain…”
Trong lòng hắn thì lại nghĩ:
Thứ mà Chúa đã cướp đoạt từ Cain chính là phần thuộc về nhân loại…
Mình đoán hẳn không sai, không thể sai được. Nếu Cain lấy lại phần nhân loại của mình, Cain sẽ sở hữu lực lượng chí cường thật sự… Nếu huyết tộc khác đoạt được một phần nhân loại này, người đó sẽ có được sức mạnh của cả huyết tộc và nhân loại!
Dù thế nào đi chăng nữa, trái tim kim cương vốn thuộc về huyết tộc. Khi nó ở trong cơ thể của mình, mỗi lần mình mất máu nghiêm trọng, nó đều cần cù tu bổ lại cơ thể.
Nó sẽ không đối nghịch với mình.
Thế nhưng nó lại rất giống Thánh khí, nhưng chắc chắn không phải Thánh khí. Ngoài việc đè ép sức mạnh huyết tộc trong trong cơ thể mình ra, nó cũng cố gắng giúp mình khôi phục lại đặc tính của nhân loại.
Có lẽ… vẫn còn một khả năng cuối cùng!
Khả năng này là ——
Tưởng chừng Tịch Ca phân tích rất lâu, nhưng thực tế chỉ mới trong giây lát. Khi phân tích tới điểm mấu chốt, Công tước Tử Vong khó nén nổi sốt ruột, quát lên:
“Bí mật của Cain là gì, làm thế nào có được sức mạnh của Cain!”
Tịch Ca giật mình hoàn hồn.
Hắn nhìn lên Công tước Tử Vong, nuốt một ngụm máu sắp sửa trào ra khỏi yết hầu. Hắn nói với Công tước Tử Vong: “Ta cho ngươi biết, bí mật của Cain chính là —— “
Hắn đã phân tích đến phần quan trọng nhất.
Hắn thầm nghĩ.
Còn một loại khả năng cuối cùng, đặc tính của huyết tộc và nhân loại là tương phản, hiện giờ trái tim kim cương vẫn chưa tương thích với mình.
Qua vô số năm tháng, nó luôn luôn hấp thu sức mạnh của mình, thích ứng với sức mạnh của mình, cho nên, trước nay nó vẫn luôn chờ đợi…
Chờ đợi thời khắc hoàn toàn dung hợp với mình, trở thành một phần trong cơ thể mình!
Lần trước mình đã thao túng năng lượng hắc ám chống lại trái tim kim cương, khiến nó ngừng đập, lẽ ra mình không nên làm như vậy, mình không nên coi nó là một khối u ác tính.
Đáng nhẽ mình nên cố gắng điều khiển, để lực lượng của mình chuyển qua trái tim kim cương, biến trái tim kim cương thành một bộ phận trong cơ thể, biến thành một phần sức mạnh của mình ——
“Bí mật của Cain là gì, ngươi nói mau, ngươi mau nói cho ta biết!”
Công tước Tử Vong đã phát ngán với cách nói chuyện nhát gừng của Tịch Ca, ông ta bước lên, kéo Tịch Ca từ trên đất, dữ tợn hỏi.
Tịch Ca nhìn sâu vào mắt Công tước.
“Bí mật của Cain chính là bí mật mà đời này ngươi không bao giờ được biết!”
Tịch Ca dứt khoát nói hết câu, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ tất cả.
Công tước Tử Vong giận tím mặt: “Ngươi muốn chết!”
Gã hung hăng ném Tịch Ca trên mặt đất. Gã nhìn về Công tước Dread, “Dread, bóp chết tên Bá tước trong tay ngươi đi, ta muốn khiến hắn phải hối hận khôn kể vì những lời mình đã nói!”
Dread nhe răng cười.
Bàn tay của gã lại dùng sức.
Gương mặt Rhein lộ vẻ thống khổ, nhưng cậu lại không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cậu lo lắng mình sẽ làm ảnh hưởng đến Tịch Ca.
Cho dù cục diện đã đến nước này, Rhein vẫn một lòng tin tưởng người sơ ủng của cậu vẫn còn cách giải quyết.
Mà cho dù không có cách nào cũng chẳng sao cả.
Mặc kệ kết quả ra sao, cậu đều hy vọng cùng ngài đối mặt!
Ngay thời khắc đó, Tịch Ca nhìn chằm chằm tất cả kẻ địch của mình bên trong kết giới, hắn nâng tay phải lên chạm vào ngực.
Trước ngực lạnh như băng không có lấy một tia hơi ấm, cũng không có lấy một tia sức mạnh.
Hắn điều động huyết dịch toàn thân, dẫn chúng đổ về tim.
Lúc này đây, dòng chảy đen kịt trốn trong cơ thể đã không còn hùng hổ như trước nữa. Chúng thong thả di chuyển về phía trái tim, như đứa trẻ ngoan tan học trở về nhà.
Tịch Ca thầm cầu nguyện…
Nhất định phải thành công!
Nếu không, ta chỉ còn cách rạch ngực, moi ngươi ra!
Có lẽ lời uy hiếp cuối cùng của hắn có tác dụng.
Khi Tịch Ca không cố gắng chống lại trái tim kim cương nữa, tuy rằng phần lớn lượng máu vẫn bị trái tim kim cương ngăn cản bên ngoài, nhưng có một ít đã lọt vào bên trong.
Tuy rằng quá trình vô cùng gian nan.
Nhưng sau cùng hai bên vẫn dung hợp.
Thời khắc mà vòng tuần hoàn chân chính trong cơ thể ra đời.
Kỳ tích xuất hiện.
Dị năng của hắn lập tức tăng vọt, ma pháp thời gian chen chúc nhau tràn ra bên ngoài!
Đồng hồ cát xuất hiện.
Đồng hồ quả quýt xuất hiện.
Đồng hồ treo tường xuất hiện.
Đủ loại kiểu dáng lần lượt xuất hiện, xoay quanh Tịch Ca. Thời gian trên mặt đồng hồ đều không giống nhau. Mà khi chúng nó đồng loạt xoay về một hướng, một chiếc đồng hồ chế tác tinh xảo, sắc thái tươi đẹp bỗng xuất hiện giữa không trung.
Người thợ thủ công chắc hẳn đã dùng cả sinh mệnh để mà yêu thương nó.
Mỗi một đường nét đều tinh xảo tuyệt trần; mọi sắc thái đều vô cùng hài hòa.
Phần thân của đồng hồ được làm bằng vàng ròng, còn mặt đồng hồ thì được dát kim cương.
Nó tựa như tòa thành giàu có hào nhoáng này, vô cùng xinh đẹp, vô cùng mỹ lệ.
Khi kim phút của nó dịch chuyển đến số mười hai, “đang đang” hai tiếng, một con chim làm bằng ngọc bích nhảy ra khỏi bộ đếm giờ, tiếng kêu sắc bén vang vọng giữa không trung.
Đây là dấu hiệu cho thấy ma pháp thời gian sắp khởi động, và đây cũng là tiếng báo hiệu cho trận chiến thật sự!
Các loại đồng hồ xung quanh cũng đồng thời chuyển động. Đồng hồ quả quýt đại diện cho con người, đồng hồ treo tường lớn nhỏ thì tương ứng với thời gian của một địa điểm nào đó.
Đồng hồ quả quýt tạm dừng. Ba vị Công tước, Hồng y giáo chủ, tất cả thành viên Giáo hội và những ma cà rồng khác nữa, thời gian của bọn họ đều bị cướp đoạt. Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt bọn họ, khiến những gương mặt đó trông vô cùng nực cười.
Thế nhưng, mọi biểu tình, mọi động tác, lại ngưng đọng.
Đồng hồ treo tường xoay ngược, hai tầng kết giới bao trùm trên không lập tức lui xuống, trở về lúc mà chúng chưa từng xuất hiện. Không gian trong ngoài liên kết với nhau, dân chúng trong thành thị vẫn đang hoảng loạn chạy trốn. Bọn họ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khó tin.
Ma cà rồng đáng sợ và Giáo hội đang đứng dưới chung một mái nhà. Xét ở vị trí của bọn họ, có vẻ như đã không còn là kẻ thù của nhau nữa.
Lúc này, chân tướng đã quá rõ ràng.
Tịch Ca vốn định để dân chúng toàn thành nhìn thấy Giáo hội cấu kết với ma cà rồng.
Có điều, sức mạnh chân chính của Tịch Ca cũng đang dần lộ diện, mà hiện tại thì Tịch Ca tạm thời không thể hoàn toàn khống chế nó. Nó giống như một con rồng hung hãn thoát khỏi dây cương, gầm rú lao ra bốn phía!
Ma pháp thời gian lan rộng.
Nó lấy Tịch Ca làm trung tậm, phóng ra bốn phía.
Gió lặng, mây ngừng.
Trong thành thị, tất cả mọi thứ, từ vật sống đến vật chết đều tạm dừng, thời gian đều bị cướp đoạt.
Vài bông tuyết lơ đãng xoay tròn giữa không trung. Những bông tuyết này cũng là vật thể duy nhất còn chuyển động trong tòa thành câm lặng.
Đó là dị năng thứ hai của Tịch Ca!
Tịch Ca chậm rãi đứng dậy, cơ thể hắn hơi chút lay động.
Không phải bởi vì thương thế trong người.
Ngay khi máu vừa chảy qua tim, mọi vết thương trên người hắn đã khỏi hẳn.
Thứ khiến cho hắn đứng không vững, chính là quy tắc thời không.
Nghịch lý là thế giới này vẫn còn một Tịch Ca khác, một trái tim kim cương khác, bọn họ không thể tồn tại trong cùng một không gian. Sức mạnh thời gian của hắn đã khiến thời không cảnh giác, hiện giờ thời không đang bài xích hắn. Hắn cảm giác được không gian xung quanh đang tách rời, có lẽ không lâu nữa, hắn sẽ bị không gian này trục xuất.
Quá khứ và hiện tại, Tịch Ca đã dùng một sợi chỉ xâu chuỗi tất cả.
Hắn phải rời khỏi thời không này, nhưng trước đó, hắn còn một việc phải làm…
Hắn lướt qua ba gã Công tước.
Hắn còn không đặt nửa con mắt ở nơi bọn họ.
Hắn đi ngang qua bọn họ.
Sau lưng chỉ còn lại một nắm tro tàn.
Hắn tiến đến trước mặt Rhein, giữ chặt Rhein.
Thời khắc ma pháp thời gian nở rộ, mọi thứ trên thế giới này đều thay đổi.
Thời gian bị kéo ra thật dài, tư duy của Rhein cũng trì trệ thật lâu.
Trong mắt cậu đều là bóng tối, trong bóng tối, cậu bỗng thấy bầu trời có tuyết rơi. Mà đến khi tuyết ngừng rơi, Tịch Ca đã tới bên cạnh.
Cậu vươn tay, nóng lòng muốn đuổi theo đối phương, muốn bắt lấy góc áo đối phương, nhưng nhân loại vốn không thể đuổi kịp thời gian.
Cho đến khoảnh khắc tiếp theo, Tịch Ca ôm chầm lấy Rhein.
Chủ nhân của thời gian đã dừng bước, ôm cậu vào lòng.
Thành thị đã ngừng đập, còn cậu thì bị mang ra khỏi dòng chảy thời gian.