Nguyên huyết - Chương 26
Đêm khuya mười hai giờ, trong thành thị, đa số mọi người đã ngừng hẳn mọi hoạt động, nằm ngửa trên giường, chìm vào giấc ngủ an lành. Mà có một nhóm nhỏ khác, bọn họ hòa mình vào âm thanh và các điệu nhảy, hưởng thụ cuộc sống về đêm xa hoa truỵ lạc, chỉ mới bắt đầu cách đây vài phút.
Rhein đang đứng ở một quán bar dưới lòng đất, trước mặt cậu đặt một ly Bloody Mary, màu đỏ tươi của cocktail cực kỳ hợp thẩm mỹ của huyết tộc, đáng tiếc đối với huyết tộc, trừ máu ra, các loại thức ăn thức uống khác, chẳng khác nào nhai sáp, cùng lắm là các loại sáp khác nhau mà thôi.
Biến thành huyết tộc lâu quá rồi, hương vị thức ăn bình thường đều quên hết sạch.
Cũng giống như ban ngày, bởi vì ánh mặt trời luôn mang đến cơn buồn ngủ và rút cạn năng lượng của huyết tộc, cậu cũng dần dần quên mất cảm giác ấm áp khi ánh nắng chiếu rọi trên da.
Rhein cầm ly rượu trong tay, khẽ lắc.
Màu đỏ lộng lẫy phản chiếu trên ngón tay tái nhợt, tăng thêm ba phần ấm áp cùng mị hoặc cho người thanh niên được đắp nặn từ băng tuyết này.
Trong đêm tối, trở thành sự cám dỗ không thể khước từ.
Vô số nam nữ xinh đẹp vây quanh Rhein, cố gắng thu hút sự chú ý của thanh niên tóc bạc, đáng tiếc bọn họ đã định trước là tốn công vô ích, ngay cả cô gái kiên trì nhất cũng yên lặng rời đi sau khi Rhein mở miệng nói một câu bằng tiếng Latinh.
Rhein vẫn tiếp tục chờ, tiếp tục thất thần.
Cậu thở dài khó hiểu, sau nhiều năm biến thành huyết tộc, không rõ tại sao đột nhiên cậu lại có chút hoài niệm đồ ăn của nhân loại cùng với ánh mặt trời – vốn là biểu tượng của một sinh mệnh sớm nở tối tàn.
Có lẽ là bởi vì… đột nhiên bên cạnh nhiều thêm một hậu duệ khác người.
Ánh đèn năm bảy màu chiếu lên sàn nhảy, ban nhạc phía trên đột nhiên chuyển sang một giai điệu khác, từ trào dâng biến thành sâu thẳm thần bí, tựa như dưới ánh trăng sâu trong rừng rậm bí ẩn, nước chảy róc rách, chảy về nơi chẳng biết tên.
Ngồi trước quầy bar, Rhein đem tầm mắt đặt lên sàn nhảy.
Ban nhạc đang diễn tấu, chấn động nhưng không đinh tai nhức óc, mọi người cuồng hoan nhưng không điên cuồng, đám đông dày đặc nhưng không chật chội.
Náo nhiệt, trụy lạc, bí ẩn, vui sướng, quan trọng nhất là, nơi này mang đến cho cậu một loại cảm giác quen thuộc từ bóng tối.
Nhưng dường như, không có sinh vật hắc ám qua lại.
Chẳng lẽ ở vùng đất thần bí này, sinh vật hắc ám ít ỏi đến nỗi không thể đụng mặt hay là bọn họ đang trốn tránh không dám xuất hiện?
Ở nơi này, thế giới Hắc Ám có tồn tại không? Hoặc một nơi tụ tập chỉ thuộc về sinh vật hắc ám?
Cậu rầu rĩ thở dài một hơi, bỏ lại tiền cùng với ly Bloody Mary chưa nhấp ngụm nào, xoay người rời đi.
Từ quán bar trở về biệt thự, thời gian đã hơi muộn, bình thường vào giờ này, Tịch Ca sớm đã lên giường đi ngủ. Nhưng tối hôm nay, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, cậu vừa vào liền thấy, Tịch Ca đang ngồi trước bàn ăn gõ notebook, bên khuỷu tay hắn là một chồng sách thật dày, có thể tiện tay lật xem bất cứ lúc nào.
Rhein xuất hiện ở nhà ăn: “Còn chưa ngủ à?”
Tịch Ca không rời mắt khỏi màn hình, hắn đang viết luận văn: “Ồ, có một ít bài tập chưa hoàn thành ——” hắn thuận miệng hỏi, “Tối nay cậu đi đâu vậy?”
Rhein đến tủ bát lấy một cái ly có chân dài, lại mở tủ lạnh, rót vào ly thức uống mà mọi huyết tộc đều ưa thích: “Đến một số nơi mà sinh vật hắc ám có khả năng tụ tập, tiếc là không thấy bọn họ, cũng không phát hiện thế giới hắc ám của nơi này.”
Tịch Ca: “Hả? “Sinh vật hắc ám” là người bên tôi hay bên cậu?”
Rhein: “Bên chỗ ta.”
Nghe giọng điệu Tịch Ca có chút khó tin: “Thời đại thông tin toàn cầu rồi, các cậu vậy mà không có một ít thủ thuật để liên lạc với nhau à?”
Rhein ngồi đối diện Tịch Ca.
Cậu dở khóc dở cười: “Đương nhiên là có, nhưng mà người bên trong và bên ngoài tường muốn trao đổi khá là phức tạp, ta cũng sẽ không tiếp xúc trực tiếp với họ, cho nên không biết cứ điểm cụ thể ra sao.”
Tịch Ca buồn bực: “Tường?”
Rhein hiểu Tịch Ca muốn hỏi gì. Cậu cân nhắc một chút, uống một ngụm máu, chậm rãi nói: “Thế giới hắc ám tại quốc gia này có chút đặc biệt, được xưng là ‘Vực sâu’, tại biên giới của nó, tồn tại một bức tường vô hình…”
Tịch Ca tò mò: “A?”
“Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ thời kỳ đó cũng chưa có ai ghi chép lại lịch sử, lúc thế giới hắc ám phát hiện quốc gia này, đã có một bức tường vô hình. Bức tường này bao quanh một vùng lãnh thổ độc lập, hết thảy sinh vật hắc ám năng lực mạnh mẽ đều bị bức tường này ngăn ở bên ngoài, chỉ những sinh vật hắc ám năng lực yếu ớt mới có thể tiến vào.”
Rhein cẩn thận giới thiệu lớp phòng ngự của bức tường cho Tịch Ca.
“Những sinh vật hắc ám càng gần với người thường càng có thể tự do ra vào, nếu có sinh vật hắc ám hơi mạnh một chút tiếp cận bức tường, sẽ cảm thấy thống khổ và sợ hãi, mà mạnh tới một trình độ nhất định, ví dụ như huyết tộc cấp bá tước, bọn họ sẽ bị bức tường này chắn ở bên ngoài… nhưng mọi thứ đều có thể xảy ra.”
Rhein chậm chạp nói: “Một năm nọ, một sinh vật hắc ám có năng lực trên cấp bá tước từ bên trong trở ra. Tình huống này khiến rất nhiều người tò mò. Bọn họ khống chế sinh vật hắc ám nọ, dùng đủ loại phương pháp dò hỏi nghiên cứu, cuối cùng biết được một bí mật nhỏ.”
“Bức tường vô hình che kín ‘vực sâu’ không có kẽ hở này, tồn tại một cánh cửa dùng để…”
Cậu nhất thời không tìm được một từ chính xác để hình dung.
Tịch Ca nhạy bén giúp Bì Bì chọn lựa từ ngữ: “Vượt biên trái phép?”
Rhein tiếp thu: “Một cánh cửa để vượt biên trái phép, cho phép sinh vật hắc ám trên cấp Bá tước trong vực sâu bước ra bên ngoài, cách thức thế nào thì không ai rõ cả.”
“Bọn họ vốn muốn hỏi cánh cửa này cụ thể ở đâu, ra vào bằng cách nào, nhưng cho dù bọn họ có dùng thủ đoạn gì, vị sinh vật hắc ám nọ đều không hé răng nửa chữ, sau này bọn họ mới phát hiện, không phải các sinh vật hắc ám nắm giữ bí mật không muốn nói, mà là không được phép nói. Bức tường đó có năng lực rất độc đáo, che giấu mọi bí mật liên quan.”
“Sau đó thì, xuất hiện những người trên cấp bá tước thứ hai, thứ ba đi ra, bọn họ lại đặt cho nó một danh từ —— vé vào cửa.”
Tịch Ca nghiêm túc nghe xong: “Bì Bì, cậu có thể tự do ra vào bức tường không?”
Rhein: “Hiện giờ ta có thể.”
Tịch Ca buồn bực: “Hiện giờ có thể? Sau này không thể nữa à?”
Rhein mỉm cười, ba phải cái nào cũng được: “Về sau có lẽ vẫn có thể.”
Tịch Ca không tiếp tục miệt mài theo đuổi nữa, hắn nghĩ: “Ngày đầu tiên cậu tỉnh lại đã yêu cầu tôi chuyên cơ tư nhân, khi đó cậu muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này phải không?”
Rhein: “Đúng vậy.”
Tịch Ca: “Hiện giờ thì sao?”
Tầm mắt Rhein di chuyển trên người Tịch Ca.
Cậu nói: “Bên ngoài ‘vực sâu’ có một số người không quá thân thiện đang tìm ta. Ta sẽ ở lại đây một thời gian, chuẩn bị xong xuôi sẽ đi.”
Chờ đến lúc đó, có lẽ ngươi cũng sắp trưởng thành.
Tuy rằng đây không phải kế hoạch ban đầu của ta, nhưng thời gian chẳng có ý nghĩa gì với huyết tộc… Mà ta lại không thể vô trách nhiệm như thế, bỏ lại con chim non mới sinh là ngươi.
Rhein thầm nghĩ.
Tịch Ca cảm thấy cái nhìn kia Rhein ẩn chứa rất nhiều hàm ý.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cầm di động gửi tin nhắn cho lão Sa: “Lão Sa, ông có biết ‘vé vào cửa’ là gì không?”
Lão Sa lập tức trả lời: “Không biết.”
Tịch Ca tiếc nuối hướng Rhein nói: “Đến lão Sa cũng không biết vé vào cửa là cái gì.”
Điều này nằm trong dự đoán của Rhein: “Quản gia của ngươi đã biết rất nhiều thứ rồi. Ông ta không biết thì chẳng sao, biết mới là kỳ quái. Lần trước các ngươi gặp mặt, ngươi có hỏi, vì sao ông ta biết nhiều chuyện về thế giới Hắc Ám như vậy chưa?”
Tịch Ca: “…”
Rhein: “…”
Tịch Ca đập bàn một cái, bừng tỉnh: “Bảo sao cứ cảm thấy tôi quên mất thứ gì đó rất quan trọng!”
Rhein: “…” Ngươi quên cũng hơi lâu rồi đó.
Tịch Ca đột nhiên ngáp một cái, cảm thấy mệt mỏi: “Ha —— Được rồi, không nói chuyện nữa, tôi phải viết luận văn tiếp đây…”
Rhein không hiểu tại sao Tịch Ca nhất định phải làm bài tập: “Nếu ngươi mệt thì đi ngủ đi.”
Tịch Ca từ chối: “Không được, tôi phải bảo vệ danh hiệu hạng nhất toàn khoa. Còn tẹo nữa thôi, tôi viết thêm hai tiếng là xong, cậu ngủ trước đi.”
Rhein nhớ lại cuộc chiến ngày hôm qua, Tịch Ca đến cuối cùng vẫn không chịu buông tha.
Đây là tên huyết tộc cố gắng nhất mà cậu từng gặp mấy năm gần đây.
Cậu hết sức vui mừng, tiến lên xoa đầu Tịch Ca một chút, lọn tóc mỏng đảo qua lòng bàn tay, có chút ngứa.
Cậu lại cười nói: “Chờ ngươi lấy hạng nhất về, đến lúc đó tặng ngươi một bất ngờ.”
Rhein đã suy tính xong hết rồi.
Cho dù Tịch Ca có lấy được hạng nhất hay không, cậu đều sẽ tặng một tòa lâu đài cổ bên sông Rhein cho nhóc con, lấy được thì xem như phần thưởng, còn không xem như quà an ủi cũng được.
*
Qua đêm đó, thời gian đã bước vào tháng 11.
Các cuộc thi tranh luận về đề tài khoa học sự sống trong nước, cộng thêm các hoạt động của câu lạc bộ, Tịch Ca lập tức bị cuốn vào guồng quay bận rộn, mà kỹ sư trưởng Lý Lập Phương của hắn cũng thế, gần nửa tháng nay, hai người đều bảy tám giờ sáng đến trường, buổi tối mười một mười hai giờ mới rời khỏi.
Hôm nay cũng vậy.
Bước ra khỏi cổng trường, ánh trăng trốn sau tầng mây, trời đất u ám một màu, hàng đèn đường chỉnh tể tản ra ánh sáng thật cô đơn.
Dọc đường đi, nhịp sống hối hả náo nhiệt ban ngày sớm đã tan, ngoại trừ các cửa hàng tiện lợi 24 giờ, cũng chỉ có một quán trà sữa không biết vì sao nửa đêm rồi mà vẫn sáng đèn.
Lý Lập Phương vừa mới bận bịu xong việc học liền vô cùng nhớ thương vị BOSS nào đó trả lương hàng tháng cho mình.
Cậu ta đang cùng BOSS thương lượng về việc cải tiến đôi găng tay theo hướng kìm hãm sức mạnh toàn thân, Tịch Ca chỉ quán trà sữa: “Đi, chúng ta vào đó rồi nói, nói xong hẵng về.”
Lý Lập Phương không có ý kiến.
Rhein cũng không.
Ba người cùng nhau bước vào quán trà sữa, gần mười hai giờ, quán vắng teo không có lấy một bóng người, ngay cả quầy thu ngân cũng không thấy ai, ngược lại từ trong phòng bếp truyền đến một ít thanh âm, nghe như có người ở bên trong.
Trong quá trình chờ đợi, Lý Lập Phương quan sát xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một chồng tư liệu rơi lung tung dưới quầy. Những tư liệu này cái lớn cái nhỏ, cái mới cái cũ, một ít được cắt xuống từ các tờ báo, một ít lại từ tạp chí.
Cậu ta theo bản năng đọc các tiêu đề trên đó: “Con gái thấy người mẹ đã qua đời 18 năm trước, cô gái bị bạn trai tàn nhẫn phanh thây tại nhà riêng, một nửa thi thể không cánh mà bay, bệnh viện ma ám nổi tiếng, xác chết sống lại… Ông chủ quán trà sữa này khẩu vị độc đáo quá nhỉ, chắc là có đam mê đặc biệt với thi thể ha?”
Lý Lập Phương nói dứt câu, đột nhiên thấy có điểm là lạ.
Cậu ta nhìn sắc trời, bên ngoài ô cửa sổ tối đen như đêm ba mươi.
Cậu ta nhìn thời gian, chưa gì đã mười hai giờ đêm.
Không gian cũng rất yên tĩnh.
Sau lưng Lý Lập Phương chợt lạnh toát, lá gan dài bằng cọng lông mũi, ha hả cười gượng: “Nửa đêm không nên nói mấy chuyện này, hay là chúng ta…”
Còn chưa dứt lời, một nhân ảnh đột ngột xuất hiện!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rhein: tấm lòng người cha.jpg
Giải thích một chút về “Bức tường”:
Ở biên giới, quốc gia chúng ta bị một bức tường vô hình phong tỏa lại, bức tường có thể ngăn cản những sinh vật hắc ám có năng lực cao cường ở nước ngoài (bá tước trở lên) tiến vào quốc gia chúng ta (bao gồm cả đường biển), nhưng các sinh vật hắc ám bậc thấp có thể tự do ra vào, bức tường sẽ không ngăn cản bọn họ ~
Ritt: Mình nghĩ nên giải thích một chút về cấp bậc tước hiệu của huyết tộc. Cũng tương tự tước hiệu quý tộc Châu Âu, từ thấp đến cao là: Nam tước
Còn về phần ‘bức tường’, các bạn hãy tưởng tượng nó bao quanh lãnh thổ Trung Quốc, ngăn những sinh vật hắc ám mạnh mẽ từ nước ngoài tiến vào. Và vì Bì Bì hiện tại đang ở cấp bậc Tử tước nên rõ ràng cậu ấy có thể ra vào bức tường này.