Nguyên huyết - Chương 29
Trong con hẻm nọ, có tiếng đánh nhau “loảng xoảng rầm”, hai vệ sĩ nghe theo mệnh lệnh của ông chủ, mỗi người chỉ đơn giản đá hai cái đấm hai cái, xem như giáo huấn, thấy nhân viên chuyển phát nhanh không đứng dậy phản kháng, liền cười cười nói nói rồi rời đi.
Con hẻm tăm tối bỗng chốc yên tĩnh, tiếng hát loáng thoáng như truyền từ một thế giới xa xăm nào đó, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên này.
Bên cạnh thùng rác, nhân viên chuyển phát nhanh lảo đảo.
Cảm giác như trọng lực đột nhiên trở thành sức nặng ngàn cân đè nặng lên người gã, khi tinh thần phấn khích dần dần bị cơn sợ hãi cắn nuốt, sự mỏi mệt và suy yếu mà gã vẫn luôn ngó lơ lập tức trồi lên khỏi mặt nước, hoàn toàn khống chế cơ thể gã, đừng nói đến phản kháng, ngay cả chạy trốn né tránh gã cũng không lấy đâu ra sức lực.
Gã nghiến răng nghiến lợi:
“Bọn mày… đám nhà giàu chết tiệt… sẽ hối hận! Chờ tao đeo găng tay, đáng giận…”
Gã đang muốn bò lên, lại té ngã bên cạnh đống rác lần nữa.
Không… Rõ ràng nắm đấm của chúng không nặng, cũng mới đánh vài ba cái, vì sao mình lại kiệt sức đến nông nỗi này… Từ khi nào mà cảm giác này bắt đầu?
Nhân viên chuyển phát nhanh mờ mịt luống cuống, cho đến khi gã đột nhiên nhớ tới một việc.
Hình như là lúc gã nâng cái xe kia lên… Chính là khi đó, gã đột nhiên cảm thấy sức lực toàn thân bị rút cạn!
Chẳng lẽ, đôi găng tay…
Trong lòng gã mơ hồ xuất hiện dự cảm và cả do dự.
Ngay tức khắc, gã chạm vào đôi găng tay cất trong ngực.
Chỉ do dự trong chốc lát, một giây sau, nhân viên chuyển phát nhanh liền thấy chết không sờn mà đeo đôi găng tay lên!
Nhưng giờ đây, sức mạnh quen thuộc cũng không hề xuất hiện, chỉ có đau đớn và mỏi mệt là không thể nào xua tan, lạnh lùng nhắc nhở gã về tình trạng thân thể lúc này.
Không đúng, chuyện gì đây, sức mạnh của mình đâu? Sức mạnh của mình đâu rồi!
Nhân viên chuyển phát nhanh quỳ rạp trên mặt đất bị nỗi sợ hãi vây quanh, đôi găng tay mất đi tác dụng làm gã như rơi xuống vực sâu, gã đờ đẫn ngồi dậy, dùng sức ấn vào đôi găng tay, xoa bóp hai tay, cố gắng tìm về loại sức mạnh thuộc về mình.
“Nhanh lên, nhanh lên, nhanh quay lại đi, cho dù bắt tao phải trả cái giá đắt đến cỡ nào —— “
Giọng nói của nhân viên chuyển phát nhanh run rẩy, ẩn ẩn mang theo tiếng nức nở, đến khi gã xoa bóp đến vị trí chính giữa lòng bàn tay, lòng bàn tay đột nhiên hơi hơi đau nhói, hai cây châm đang hòa một thể với da thịt dường như lại đâm sâu vào hai phân.
Cùng lúc đó, trong cơn hoảng loạn, nhân viên chuyển phát nhanh chỉ cảm thấy đầu tê rần, như thể bị thứ gì đó xuyên qua.
Vận mệnh dồn gã vào đường cùng.
Nhưng lúc này, sức mạnh quen thuộc lại từ hai tay trào ra, cảm giác siêu phàm lần nữa xuất hiện, gã theo phản xạ phất tay, nắm đấm đánh trúng vào thùng rác kim loại bên cạnh, lập tức xuyên thủng thành một cái lỗ.
“Rầm” một tiếng thật lớn, truyền ra từ sâu trong con hẻm chật chội.
Rồi sau đó, đột nhiên gã cười đến vặn vẹo, dọa mèo hoang tới kiếm ăn chạy mất, cái cảm giác khác thường như thể bị kim đâm vào não cũng bị vứt ra sau đầu.
Trong đêm tối, nhân viên chuyển phát nhanh nhìn về phía câu lạc bộ đêm, nghiến răng nghiến lợi:
“Tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi chờ đi, yên tâm, tao sẽ không hành hạ mày trước con mắt của công chúng đâu, tao sẽ theo dõi mày, đến nơi không người, sau đó…”
*
Lần thất bại vào tối hôm đó vẫn không thể ngăn cản được mắt một mí.
Là một người dẫn đường, đương nhiên hắn có đòn sát thủ.
Hắn dựa vào lông chim của mình, rất nhanh tìm được Tịch Ca, rồi lén lút theo dõi Tịch Ca.
Nhưng dù sao, theo dõi cũng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, đương nhiên trong quá trình đó sẽ gặp được một chút ngoài ý muốn, ví dụ như khí hắn bước vào đại học QH, sắp đuổi kịp Tịch Ca, thì thanh niên tóc bạc đột nhiên xuất hiện.
Lúc ấy, hắn thiếu chút nữa bị hù gần chết, hoảng quá không suy nghĩ gì đã xoay người bỏ chạy, thẳng đến khi dùng nửa cái mạng chạy hết ba cây số rồi hắn mới dám dừng lại.
Hắn thở hổn hển, đứng trước ga tàu điện ngầm người đến người đi, hắn mới bình tĩnh được một tí, không khỏi suy nghĩ:
Thanh niên tóc bạc trông có dữ dằn gì đâu, vì sao mình lại sợ cậu ta như vậy?
Mình nhớ mới đầu gặp còn chẳng chú ý đến cậu ta nữa mà, nhưng từ khi mình rút lông chim ra rồi chảy máu, mới bắt đầu liếc sang cậu ta, cứ liếc một cái lại sợ hơn một chút…
Mắt một mí rối rắm nửa ngày, cũng không tìm ra được nguyên nhân.
Vì thế hắn lại lẻn trở về trường học, tiếp tục lắc lư bên cạnh Tịch Ca.
Lần này, hắn trái phải quan sát hồi lâu, cuối cùng không phát hiện ra bóng dáng của thanh niên tóc bạc ở đâu cả, không kìm được thở phào.
Tịch Ca đã sớm phát hiện mắt một mí lẽo đẽo theo sau mình.
Dù sao thì, một tên chủ quán trà sữa biến thái, gắt gao nắm tay hắn vuốt ve, để lại cho người khác ấn tượng rất sâu.
Bên cạnh đó, kỹ năng theo dõi ẩn mình của đối phương thật chẳng ra làm sao cả.
Khi đi học, Tịch Ca có thể phát hiện đối phương, hoạt động câu lạc bộ, có thể phát hiện đối phương, đến canteen có thể phát hiện đối phương, ngay cả đi vệ sinh vẫn còn nhìn thấy đối phương.
Hắn nhất thời có chút cạn lời, đi vệ sinh xong liền gõ gõ cây cột trụ ở khu dạy học, nơi mà Rhein đang ẩn nấp phía sau: “Rốt cuộc anh ta muốn gì?”
Rhein: “Muốn giới thiệu ngươi đến thế giới hắc ám.”
Tịch Ca: “Cậu chưa nói với anh ta à, rằng tôi biết sự tồn tại của thế giới hắc ám nhưng chưa muốn gia nhập?”
Rhein cười một tiếng: “Trước khi ta kịp nói thì hắn đã sợ bỏ chạy rồi.”
Tịch Ca nhìn mắt một mí cách đó không xa đang né tránh, vô cùng tán thành: “Nhìn cái dáng vẻ của anh ta kìa, cứ cảm thấy to tiếng một chút là đang bắt nạt anh ta ấy…” Hắn trầm tư một lát, thoải mái quyết định, “Quên đi, kệ anh ta, anh ta muốn làm thế nào thì làm.”
Tịch Ca hạ quyết định xong, liền không chú ý đến mắt một mí nữa, nên làm gì thì vẫn làm, dù sao cũng không phải chỉ có mình mắt một mí là nhìn chằm chằm hắn, từ lâu, hắn đã sớm quen với việc trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.
Mắt một mí cũng không nghe lỏm được cuộc đối thoại ngắn ngủi của Tịch Ca và Rhein.
Hắn vẫn chăm chỉ theo dõi Tịch Ca, nơm nớp lo sợ mà né tránh Rhein, chờ mong một cơ hội để nói chuyện riêng với Tịch Ca, sau đó dẫn đối phương đến thế giới hắc ám tuyệt vời bên kia.
Để đạt được mục đích, cũng như để có thể hiểu rõ hơn về Tịch Ca và tăng tỷ lệ thành công khi thuyết phục, thậm chí hắn còn bí mật lẻn vào nhóm QQ của lớp Tịch Ca, xem bọn họ nói chuyện phiếm rồi bóng gió nhắc tới Tịch Ca, hy vọng có thể thu được một ít tin tình báo có giá trị.
Sau đó hắn phát hiện, Tịch Ca thật sự rất nổi tiếng!
Hắn mới cẩn thận hỏi một tí, đám người trong group chat đã nhốn nháo hết cả lên, có người nói hắn giàu nứt đố đổ vách, có người nói nhà hắn nghèo rớt mồng tơi, có người nói hắn cực kỳ phong lưu, cũng có người nói hắn bảo thủ.
Cho nên cậu ta rốt cuộc là nghèo hay giàu, phong lưu hay bảo thủ?
Mắt một mí hỗn độn trong gió.
Những thuộc tính hoàn toàn tương phản không thể cùng tồn tại, các cậu không thể trao đổi rồi thống nhất lại được à?
Nhóm QQ đang náo nhiệt, thình lình toát ra một câu: “Hơi khát, các cậu có ai muốn đi uống gì đó không?”
“Hay là uống trà sữa đi?” Kinh doanh quán trà sữa đã lâu, vừa thấy có người nói đến đồ uống, mắt một mí liền theo bản năng quảng cáo cho sản phẩm nhà mình.
“Được đó, vậy uống trà sữa đi.”
“Ok.”
“Cho một ly.”
“Tôi cũng muốn.”
“Vừa hay tôi đang đứng ở quán trà sữa nè, các cậu muốn uống gì để tôi mang đến cho.” Mắt một mí đột nhiên cơ trí, sắp xếp từ ngữ sao cho không quá lộ liễu.
Không ai hoài nghi cái avatar lạ hoắc kia.
Bọn họ vui vẻ cảm ơn, rồi từng người nói cho mắt một mí nghe trà sữa mình muốn uống.
Mắt một mí đáp ứng từng người một, viết hóa đơn xong, lập tức quay lại quán pha trà sữa, chờ hắn xong xuôi rồi gửi cho shipper, mới có thời gian xoay đầu lại nhìn, đột nhiên phát hiện bầu trời đầy sao, còn Tịch Ca – người mà hắn phải theo sát từng li từng tí lại chẳng thấy đâu!
Mình… Rốt cuộc mình đang làm gì thế này!
Mắt một mí thiếu chút nữa thì hỏng mất.
*
Trời đầy sao, trong hẻm nhỏ yên tĩnh.
Tịch Ca đang đi gặp Hallen.
Bọn họ đối diện nhìn nhau nửa giờ, vẫn không chờ được cái người mà đáng nhẽ ra phải xuất hiện ở đây từ nửa tiếng trước —— Superstar.
Đèn đường đầu ngõ rọi xuống, làm nổi bật lên sự ngu ngốc của hai người nào đó, đứng ở đây lúc nửa đêm vỗ béo cho mấy con muỗi.
Bọn họ đều mang theo tươi cười.
Nụ cười trên mặt Tịch Ca càng ngày càng nhạt.
Nụ cười trên mặt Hallen càng ngày càng miễn cưỡng.
Cùng lúc đó, bên ngoài một khách sạn.
Mây đen che khuất mặt trăng tròn vành vạnh, những ngọn đèn trên các tòa nhà cao tầng nhìn xa như thể ánh sao, trên bức tường ngoài khách sạn, nhân viên chuyển phát nhanh cải trang thành công nhân, đội mũ bảo hộ, làm bộ làm tịch sửa lại một ô kính cửa sổ do chính tay gã đập vỡ.
Gió đêm lạnh thấu xương, gã mang một chiếc mũ len dệt kim có thể che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai mắt và sống mũi, đang nhìn trộm vào khung cửa bên tay phải của mình.
Theo dõi tên nhà giàu gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ, hiện giờ nhân viên chuyển phát nhanh đã bắt được một cơ hội cực kỳ tốt.
Bức rèm màu vàng nhạt che được nửa ô cửa sổ, tên nhà giàu lúc trước ra lệnh người đánh gã ở câu lạc bộ đêm, hiện tại đang lăn giường với phụ nữ trong khách sạn.
Không biết có phải do nhân viên chuyển phát nhanh ảo giác hay không, gã cứ cảm thấy người phụ nữ kia trông rất quen mắt…
Nhưng gã hơi mắc chứng mù mặt (1), thật sự không nhớ ra được cô gái đang quấn quýt với tên nhà giàu kia đến tột cùng là ai.
Gã chẳng thèm nghĩ nhiều nữa, bất chấp tất cả, đầu tiên lấy điện thoại di động, sau khi quay chụp lại tình cảnh trong phòng, mới đẩy cửa sổ ra, nhảy vào bên trong!
Tên nhà giàu đã lên dây cót, đột nhiên bị kéo mạnh về phía sau!
“Mẹ ai đó, không thấy ông đây đang làm việc —— “
Tên nhà giàu chửi ầm lên, mắng được một nửa, đột nhiên nhìn thấy một nắm đấm ngang qua trước mặt mình, nện xuống giường.
“Phanh!”
Bông nhồi trong chăn tuôn ra, ga giường thành cái lỗ, lò xo bật ra khỏi nệm, mà ngay cả ván giường cũng bị xuyên thủng dưới một đấm này, hết thảy cứ như trong phim vậy.
Nhưng màn trình diễn này lại xảy ra ngay bên cạnh hắn, mà hắn thì đúng là diễn viên chính duy nhất.
Tên nhà giàu đang nổi giận đùng đùng nháy mắt liền quỳ sụp xuống: “Anh hùng tha mạng. Anh em bốn bể đều là nhà, cậu muốn tiền hả, tôi mang theo, cho cậu ngay đây…”
Tao tới không phải vì tiền!
Tao tới để báo thù!
Nhân viên chuyển phát nhanh la hét trong lòng, nhưng gã rất nhanh bình tĩnh tự hỏi một chút, cảm thấy nói báo thù thì quá lộ liễu, vì thế liền đổi giọng: “—— tiền đâu?”
Tuy rằng thời đại hiện nay, đa số mọi người đều thích trả tiền qua app di động, nhưng hắn thật sự có mang tiền mặt.
Hắn vội vàng bò dậy, mở két sắt trong khách sạn, đem mười chồng tiền giấy cùng một chiếc vòng cổ nạm kim cương chuyển đến trước mặt nhân viên chuyển phát nhanh.
Nhân viên chuyển phát nhanh nhìn nhìn mấy thứ trong két sắt, lại nhìn nhìn tên nhà giàu thần tình tha thiết đang tươi cười nịnh nọt gã, đột nhiên lại muốn tha cho đối phương.
Gã lấy tiền, để lại vòng cổ kim cương, trước khi tẩu thoát còn bình tĩnh nói với tên nhà giàu: “Tao đã chụp lại mọi biểu hiện của mày tối nay rồi, mày có thể báo cảnh sát, nhưng nên nhớ, lúc mày báo cảnh sát cũng là lúc những tấm ảnh xấu xí này được đăng tải trên internet để người người chiêm ngưỡng.”
Nói xong, gã đẩy cửa sổ ra, nhảy đi mất.
Những ngọn đèn đường ban đêm tựa như tinh tú trên bầu trời lẽo đẽo theo bên cạnh nhân viên chuyển phát nhanh.
Gã thay quần áo, cởi găng tay, ôm chặt mười vạn tiền mặt, đến trước cửa tàu điện ngầm, cuối cùng lại quyết định ngồi xe bus, thẳng đến khi đã rời thật xa khách sạn, đột nhiên gã dừng lại trước ngã tư đường người đến người đi.
Gã lấy trong lòng ra một xấp tiền mặt, bỗng nhiên vứt giữa không trung hô to: “Tiền tài bất nghĩa, ai cũng có phần, mọi người chia đều!”
Dưới bầu trời đen tuyền, những tờ tiền đỏ chót nhẹ nhàng tung bay, người đi đường bốn phía vừa mờ mịt vừa khiếp sợ, một nửa lập tức cúi xuống nhặt tiền, mà một nửa khác thì lấy điện thoại ra quay lại một màn đầy bất ngờ này.
Nhất là khi phát hiện cái người đang đứng giữa kia thế mà rải tờ tiền giấy có mệnh giá tận 100 đồng, bọn họ đột nhiên sững sờ tập thể.
Tiền từ trên trời rơi xuống!
Gặp một tên điên vung tiền như rác rồi!
Xung quanh thoáng chốc ầm ĩ cả lên, người người tranh nhau nhặt tiền, nhân viên chuyển phát nhanh cười ha ha, cứ theo lộ trình vạch sẵn mà chạy, một bên chạy một bên ném rất nhiều tiền.
Mọi áp lực dần dần phai nhạt, trong lòng gã tràn ngập vui sướng và đắc ý.
Với hành vi tối nay của mình, gã đã tìm được lý do hoàn mỹ nhất!
Tôi không báo thù, tôi cũng không cướp bóc.
Tôi khác biệt với tất cả mọi người, tôi là người gác đêm, tôi đang cống hiến khả năng của mình, để khiến cái xã hội này trở nên tốt đẹp hơn!
Chú thích:
(1) Bệnh mù mặt là một chứng rối loạn não khiến bạn không có khả năng nhận dạng hoặc phân biệt khuôn mặt mình nhìn thấy. Người mắc bệnh mù mặt có thể cảm thấy khó khăn trong việc nhận ra sự khác biệt trên khuôn mặt của người mình mới gặp hay thậm chí họ còn có thể khó nhận ra khuôn mặt của người quen.