Nguyên huyết - Chương 50
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Động tác của Rhein lập tức khựng lại.
Tịch Ca nắm bắt thời cơ, một mạch nói hết ý định của mình:
“Tốc độ và sức mạnh của ông ta thoạt nhìn đều cao hơn tôi, nhưng chênh lệch không quá lớn.”
“Ông ta còn có thân phận giám khảo, hẳn là ma cà rồng có tước vị.”
“Ông ta chính là món lễ vật giúp tôi thăng cấp!”
“Tóm lại tôi muốn đột phá cực hạn, nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra, cậu nhất định không được ra tay, mà nếu có —— cậu cũng đừng manh động, đợi tôi không dậy nổi hẵng ra tay!”
Rhein lẳng lặng liếc mắt nhìn Tịch Ca một cái.
Cậu có vô số điều muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng cậu đành phải tự an ủi mình.
Nói thế nào thì, hậu duệ một lòng cầu tiến hẳn là chuyện đáng mừng… nhỉ?
Cậu thu lại móng vuốt đang cắm trên cổ Thẩm Phán, thay vào đó nắm lấy cổ gã, cướp đi Huyết khí trong tay đối phương, rồi nhấc gã lên, ném về phía Tịch Ca.
Vật thể mang theo khí thế to lớn bay thẳng đến, Tịch Ca vội vàng né sang bên cạnh, tránh thoát ám khí mà Bì Bì vứt lại đây.
Thẩm Phán đập mạnh lên tường, cả gian phòng đều khẽ lắc lư.
Gã té rớt trên mặt đất, lại chậm chạp bò dậy.
Trên mặt gã xuất hiện vết máu ứ đọng, sắc mặt tái nhợt bởi vì nổi giận mà trở nên đỏ bừng.
Gã điên cuồng gào thét: “Các ngươi đều phải chết, các ngươi đừng mơ ra khỏi căn phòng này… Ta sẽ không để các ngươi được thấy mặt trời ngày mai!”
Gã bẻ cây gậy chống của mình ra, vỏ gỗ bên ngoài bong tróc, lộ ra một thanh kiếm mảnh ánh bạc giấu bên trong, gã cầm tế kiếm (1) trong tay, nhanh như cắt hướng Tịch Ca.
Trong lúc Thẩm Phán và Tịch Ca động thủ, Rhein đi đến bên cạnh những ma cà rồng bị trói, móng vuốt xẹt qua, đem dây leo cắt lìa thành từng đoạn.
Rhein: “Nhìn xem giấy thông hành có phải là thật không?”
Mấy vị ma cà rồng đều đang kinh hồn táng đảm, nghe lời Rhein răm rắp, cầm giấy thông hành lăn qua lộn lại, vài giây đồng hồ sau, vị phu nhân gật đầu: “Là thật …”
Rhein: “Được, các ngươi có thể đi.”
Hắn vừa dứt lời, số 1, số 2 lập tức đứng lên, một giây cũng không chậm trễ lao ra khỏi phòng. Tốc độ của số 8 cũng không chậm, nhưng bà ta vẫn còn duy trì một chút dáng vẻ của quý phu nhân, trước khi rời đi không quên hướng Rhein nói một tiếng cảm ơn.
Hiện trường chỉ còn năm người.
Số 4 mặc váy len ngồi tại chỗ, ánh mắt lạnh buốt di chuyển qua lại trên người Thẩm Phán và Rhein, rối rắm do dự…
Rhein nhắm vào số 4, thả một chút uy áp.
Sợ hãi đột nhiên ập đến mà không hề báo trước, người phụ nữ mặc váy len nháy mắt rơi vào vực sâu lạnh lẽo, máu trong cơ thể đông lại, tưởng rằng sinh mệnh vĩnh hằng sẽ bị chôn vùi ngay lập tức ——
Rhein thu lại uy áp.
Địa ngục rét lạnh từng chút tan biến, người phụ nữ mặc váy len nhặt lại được mạng nhỏ từ ranh giới tử vong. Cô ta cũng không dám ở lại cái nơi đáng sợ này nữa, nhanh chóng khôi phục năng lực hành động, lấy tốc độ nhanh nhất thoát khỏi đây!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ma cà rồng xung quanh đã đi hết.
Thanh niên ăn mặc theo phong cách Punk do dự đứng lên. Giờ phút này, tình cảnh trong phòng hết sức lạ lùng, Rhein và hắn chiếm cứ nửa cái phòng, Tịch Ca và Thẩm Phán chiếm nửa phòng còn lại.
Hắn bên này gió êm biển lặng, Tịch Ca bên kia sóng to gió lớn.
Hắn nhìn nửa phòng bên kia, giống như bị cơn lốc quét qua, cùng với thế cục rõ ràng nghiêng hẳn về phía một bên, nhỏ giọng hỏi Rhein: “Số 3 không cần hỗ trợ thật à?”
Rhein: “Thời điểm cần thiết ta sẽ ra tay.”
Đến bạn của số 3 cũng nói thế, thanh niên Punk chẳng thể làm gì khác đành phải ra ngoài, đi tới cửa, tai hắn vẫn còn nghe thấy tiếng binh khí va chạm, đột nhiên vung cánh tay, gai xương trên cánh tay thoắt cái dài ra, đánh úp về phía Thẩm Phán!
Đoạn cốt liên này tới rất đúng lúc, Tịch Ca vừa vặn bổ nhào bên cạnh cái bàn, lập tức khiêng cái ghế dựa gần nhất ném thật mạnh về phía Thẩm Phán.
Một khi ghế dựa bị nhấc lên, dây leo lẩn trốn bên trong nhất thời xôn xao.
Chúng nó nóng lòng nhô đầu ra khỏi ổ, ý đồ bắt giữ con mồi.
Tịch Ca cầm cây kéo nhỏ trong tay, hoàn toàn bị khắc chế khiến chúng nó ủy khuất co rút lại, cho đến khi cảm quan bắt giữ được một dòng năng lượng di động khác!
Một đoàn dây leo lập tức phun xúc tu ra thăm dò, giương nanh múa vuốt giữa không trung, hung hăng quất về hướng Thẩm Phán!
Ma cà rồng tức giận đến mức nhồi máu cơ tim, kiếm mảnh trong tay gã vẽ ra vô số vệt sáng, hét lớn: “Rác rưởi, nhìn rõ xem ai là chủ nhân của ngươi!”
Nói xong, gã lại nghĩ tới cốt liên ở sau lưng, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng kẻ gây rối!
Tầm mắt hai bên chạm nhau, thanh niên Punk tức thì nhớ tới cảm giác thống khổ khi cốt liên của mình bị Thẩm Phán bẻ gãy.
Hắn rụt cổ, máu anh hùng lập tức héo, thu hồi cốt liên chạy tới cửa phòng, còn không quên đóng cửa lại, ngăn nguy hiểm lại phía sau!
Phòng livestream cười như điên:
“Ha ha ha ha lúc trước không phát hiện số 6 đáng yêu như vậy!”
“Vốn định anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả bị nhân vật phản diện trừng một cái liền rụt cổ, còn đóng cả cửa nữa chứ.”
“Các cậu có thấy dây leo múa máy nhìn cực kỳ SM không?”
“Ý, đột nhiên ưm ưm”
“Ưm a cảnh H đây rồi!”
“Mọi người có phát hiện cái kịch bản này quá nhiều plot twist không? Ngay từ đầu tui chỉ tưởng đây là một trò chơi bình thường, rồi game giết người bình thường lại phát triển thành game giết người mang yếu tố viễn tưởng; tiếp đó, thì ra sát thủ không phải là sát thủ sau màn, Thẩm Phán mới là sát thủ sau màn; sau khi sát thủ sau màn bị mọi người khống thế, đột nhiên lại phản công ngay phút cuối, BOSS nhỏ buff máu sống lại còn liên lụy đến BOSS lớn đầu sỏ, giờ tôi rất sợ biên kịch phát rồ lên cho nam chính đi đời nhà ma.”
“Rất sợ + 1 “
“Rất sợ + số căn cước “
“Chậc chậc, lầu trên chưa xem phim truyền hình bao giờ hả? Rõ rành rành tên biên kịch này đã nhá hàng rồi, tôi cá video này sẽ trở thành series, chắc chắn có tập thứ 2!”
“Tập 2 có phải đánh BOSS đầu sỏ không nhỉ? @Thủy Lập Phương gọi hồn chủ phòng, đến thông báo cái đi? Nếu có tập 2 tôi sẽ follow kênh livestream của cậu.”
“Từ từ, mọi người xem video!”
Trong phòng, dây leo và Thẩm Phán đang giao chiến!
Thực vật được tạo ra bởi kỹ thuật luyện kim chỉ có bản năng chứ không tồn tại lý trí, chúng nó không quan tâm đến sự kinh ngạc của Thẩm Phán, một mạch đem xúc tu quấn quanh kiếm của Thẩm Phán.
Bóng xanh nhanh như cắt, ánh bạc lập lòe, từng đoạn xúc tu rơi xuống trên đất, nhưng càng nhiều xúc tu ùa đến quấn lên kiếm, giống như có vô số đoạn dây thừng ghìm chặt tế kiếm!
Động tác của Thẩm Phán chậm lại.
Dây leo vẫn còn xúc tu, nó di chuyển linh hoạt nhắm đến Thẩm Phán, như thể cây roi đánh nát quần áo của Thẩm Phán!
Chính là lúc này!
Tịch Ca vốn là trốn sau một cái ghế dựa, giờ đây thuận lợi bay tới trước mặt Thẩm Phán, bàn tay hắn đụng phải cẳng chân Thẩm Phán, hắn nhanh chóng kích hoạt dị năng, ngăn chặn động tác của Thẩm Phán, đồng thời nhổm dậy, nhắm trúng cổ Thẩm Phán.
Nhưng đến nửa chừng, Tịch Ca chợt cảm thấy hơi sai sai, hắn hồi tưởng lại một chút, rốt cuộc biết sai chỗ nào.
Khoan đã, hắn còn đang trực tiếp, hắn không thể tiết lộ dị năng được!
Nghĩ vậy, hắn vội vàng chuyển mục tiêu, bỏ qua cần cổ thơm ngon mà hướng về phía tay cầm kiếm của Thẩm Phán, ngay khi bắt được tế kiếm trong tay Thẩm Phán, liền thu hồi lại dị năng thiên phú của mình!
Cùng lắm chỉ hơn một giây, Thẩm Phán hoàn toàn không phát hiện mình đã bị đóng băng trong chốc lát.
Gã chỉ nghĩ mình vừa thất thần, số 3 không biết từ đâu xông đến trước mặt mình, đồng thời muốn giật lấy tế kiếm gã cầm trên tay!
Thẩm Phán giận tím mặt: “Ngươi muốn chết!”
Gã nắm chặt kiếm, dùng sức giằng lại, nhưng dây leo mạnh hơn gã, phân cao thấp một hồi, cuối cùng thanh kiếm vạch ra một đường trên thân dây leo, cũng rơi khỏi tay Thẩm Phán, bay giữa không trung.
Ánh mắt của Tịch Ca và Thẩm Phán đều đuổi theo thanh kiếm.
Nhưng chỉ trong tích tắc, hai người chợt hồi thần, có điều, động tác của Tịch Ca nhanh hơn Thẩm Phán, rút ra một cây kéo nhỏ sáng lòe lòe, đâm về phía Thẩm Phán!
Livestream:
“666666666”
“Kích thích qsua kích tihcs qáu!”
“Lầu trên ơi, ông khẩn trương đến độ đánh sai chữ rồi kìa!!!”
“Tui ship bạn kéo nhỏ @SM dây leo”
Cây kéo nhỏ không lớn bằng bàn tay người trưởng thành xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Phán.
Trong lòng Thẩm Phán đột nhiên dâng lên một tia kinh ngạc, sau kinh ngạc là hoang đường và nực cười!
Ma cà rồng đang định vọt tới bắt lấy kiếm, bỗng nhe răng cười. Gã vươn tay ra, mở năm ngón, đột nhiên chộp lấy cây kéo, cây kéo này thậm chí không thể làm rách lòng bàn tay gã.
Hai bên va chạm, cây kéo nhỏ xé rách lòng bàn tay của Thẩm Phán, dễ dàng như cắt mỡ bò.
Vừa cắt ra, tiếng “xèo xèo” như nướng thịt chợt vang lên, một vết bỏng rất nặng xuất hiện trong bàn tay Thẩm Phán.
Thẩm Phán ngây ngẩn.
Đau đớn kích thích bản năng của gã, gã theo phản xạ rụt tay về, nhìn thấy lòng bàn tay cháy đen.
Khoan đã, chuyện gì đây?
Đây là thương tổn từ Thánh khí, nhưng ma cà rồng sao có thể cầm được Thánh khí ——
Gã không khỏi lùi một bước.
Nhưng số 3 chẳng khác gì con kiến lại giơ cây kéo lên bám sát nút, cơn giận dữ trong lòng bùng phát, gã không để ý miệng vết thương trong lòng bàn tay, động tác chớp nhoáng, vòng qua cây kéo đang múa máy, bắt lấy cổ tay Tịch Ca, dùng sức mà bóp!
“Leng keng” một tiếng, kéo trong tay Tịch Ca rơi xuống đất.
Hai người đối diện nhau.
Thẩm Phán hướng Tịch Ca lộ ra ý cười thâm sâu: “Ngươi…”
Đánh thì đánh đi, nói điều vô nghĩa làm gì không biết?
Tịch Ca không để ý đến cái kéo, không chút do dự rút ra một tràng hạt mân côi, đập thẳng mặt Thẩm Phán.
Chưa tung hết bản lĩnh đâu!
Thẩm Phán mắt thấy một chuỗi tràng hạt đánh về phía mình, bản tính kiêu ngạo nên gã vốn dĩ không quan tâm, lo bắt được Tịch Ca trước đã, nhưng khi gã đang chuẩn bị làm vậy, trong đồng tử bỗng lóe lên ánh bạc, thoáng nhìn cây kéo rơi trên đất.
Trong lòng gã rơi lộp bộp, thay đổi chủ ý theo phản xạ, giơ tay lên che trước mặt.
Tràng hạt mân côi đập thẳng vào bàn tay Thẩm Phán.
Lại một tiếng “xèo xèo” nướng thịt vang lên.
Da thịt trong lòng bàn tay của Thẩm Phán lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, thối rữa.
Lúc này đây, Thẩm Phán rốt cuộc không nhịn được nữa, tiếng kêu rên thoáng chốc vang vọng khắp gian phòng.
“A a a a a a a a —— tay của ta!!!”
Livestream:
“A a a a a tui khóc a ha ha ha ha ha ha ha cười như điên!”
“Đau quá đau quá nhìn đau thật đấy, nhưng không hiểu sao lại buồn cười như vậy!”
“Anh trai thiết kế đạo cụ sáng tạo quá, tui muốn theo học nghề!”
“Tôi cảm thấy Thẩm Phán đánh rất đẹp, múa kiếm mạnh mẽ sinh uy, chém nát ghế dựa như cắt đậu phụ. Tuy rằng hiện giờ trông khá thảm, nhưng tôi cá ông ta sẽ còn bộc phát sức mạnh, trận chiến giữa ông ta và số 3 còn hồi hộp lắm!”
“Có huấn luyện võ thuật hoặc là học viên nào đó ở đây không, ra giải thích chút đi?”
“Võ công thiên hạ, không sợ bị phá; kungfu cao đến đâu, vẫn sợ dao thái thịt.”
“Cao thủ xuất hiện, ôm quyền!”
“Giải thích một trăm điểm, rất hợp với hình tượng chiến thần!”
“Mama hỏi tôi tại sao lại quỳ xem livestream.”
“Hình như đều là ma cà rồng cơ mà, vì sao số 3 đụng vào mấy loại đạo cụ kia được, còn Thẩm Phán thì không?”
“Nếu không phải biên kịch đột nhiên mất não, thì chỉ còn một lý do duy nhất.”
“Số 3 che giấu thân phận thần bí, anh ta không sợ Thánh khí trái lại còn dùng Thánh khí đẩy lui ma cà rồng, có lẽ anh ta là thợ săn ma cà rồng, cũng có thể là Thánh tử Giáo đình!”
“Đám ruồi bọ bọn tui chà chà tay hóng các tập tiếp theo, biên kịch đã đào nhiều hố như vậy, tôi nghĩ không xong được trong hai tập đâu? Có thể suy xét đến việc viết một phiên ngoại giới thiệu ma cà rồng không?”
Phòng livestream bên này đang high.
Mà ở một căn phòng khác, có một người đang yên lặng quan sát tình hình chiến đấu.
Lúc nhìn thấy Tịch Ca lôi ra cây kéo nhỏ, Rhein bất giác lùi một bước.
Lúc nhìn thấy Tịch Ca lôi ra tràng hạt mân côi, Rhein bất giác lại lùi thêm bước nữa.
Chờ đến khi Thẩm Phán kêu rên thảm thiết, Rhein có chút nhìn không nổi, lắc lắc đầu.
Được rồi đó, rốt cuộc vì sao cậu lại sinh ra ảo giác hậu duệ sẽ cần mình giúp đỡ nhỉ?
Vẫn nên ra ngoài uống chén máu rồi trở về.
Thẩm Phán bị thương nặng hai lần liên tiếp, Tịch Ca cuối cùng cũng rảnh tay.
Hắn nắm tràng hạt mân côi lui ra sau một bước, chuyển động cổ tay, ngón tay hướng về phía cúc áo hình dơi, tắt camera theo dõi.
Đang phấn khích, đột nhiên đen ngòm.
Livestream:
“Sao tối om thế này?”
“Treo máy?”
“DDMMMMMMM sập màn hình rồi à???!”
Chú thích:
(1) Tế kiếm: Cái này tớ để nguyên như convert, thực tế đây là loại kiếm mảnh, cạnh sắc, rất nhọn hay còn gọi là kiếm rapier. Loại vũ khí này được sử dụng ở Châu Âu cận đại vào thế kỷ 16 và 17.