Nguyên huyết - Chương 8
Trong một gian phòng bệnh xa hoa.
Tịch Ca, cấp cao bệnh viện, cảnh sát tra án, cộng lại phải đến gần mười người, nhưng vẫn không chiếm hết một phần ba diện tích căn phòng này.
Vì được truyền máu kịp thời, đủ loại di chứng do mất máu nghiêm trọng đều được giảm thiểu tới mức tối đa, hiện giờ Tịch Ca đã có thể giao tiếp bình thường.
Đầu tiên hắn hỏi cấp cao bệnh viện: “Tôi không nhớ rõ lắm, hình như nhà tôi có cổ phần trong bệnh viện này phải không?”
Phó viện trưởng dẫn theo chủ nhiệm khoa cấp cứu đứng một bên, nụ cười tràn đầy thân thiết và chân thành: “Ngài chính cổ đông lớn nhất của bệnh viện chúng tôi. Viện trưởng vừa lúc đang tham gia hội thảo y học trong thành phố nên không có mặt ở đây, nhưng chúng tôi cũng đã liên hệ với chuyên gia ngoại khoa tốt nhất đến khám cho ngài.”
Tịch Ca: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi chỉ là mất máu hơi nhiều mà thôi… Cho tôi thêm hai túi máu, không có vấn đề gì chứ?”
Chủ nhiệm khoa cấp cứu buột miệng thốt ra: “Có —— “
Vẻ tươi cười trên mặt phó viện trưởng không thay đổi, hung hăng đạp một cước lên chân chủ nhiệm, đạp luôn lời đối phương sắp phun ra.
Ông ta nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, vậy tôi kêu y tá đi lấy thêm hai túi máu cho ngài.”
Tịch Ca vừa lòng gật đầu: “Ừ, không còn yêu cầu gì nữa, các ông bận việc đi.”
Phó viện trưởng: “Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi thật tốt.”
Ông dẫn theo nhân viên bệnh viện, chậm rãi rời khỏi phòng bệnh, mới vừa ra đến cửa, liền răn dạy chủ nhiệm khoa: “Cậu vừa định nói gì đó?”
Chủ nhiệm khoa cấp cứu lòng đầy ủy khuất: “Truyền máu quá nhiều sẽ dẫn đến các loại biến chứng!”
Phó viện trưởng nói lời thấm thía: “Nghe này… cậu ta bảo cậu truyền máu cho mình à? Làm gì có? Cậu ta chỉ xin thêm hai túi máu thôi, đây cũng đâu có trái nguyên tắc, cậu lấy hai túi máu cho cậu ta chơi thì mất miếng thịt nào? Không kê đơn, cũng không truyền vào cơ thể. Lúc đưa máu cho cậu ta thì dặn dò hai câu, không phải xong rồi à?”
Chủ nhiệm khoa cấp cứu: “Lỡ đâu…”
Phó viện trưởng đánh gãy lời anh ta, hỏi một loạt vấn đề.
“Tiền lương có cao không?”
“À, chắc cũng cao?”
“Con trai còn đi học phải không?”
“Dạ đúng!”
“Trong nhà có người già muốn khám bệnh hửm?”
“Vâng.”
“Thế còn cô vợ cực khổ đi theo cậu bấy lâu, từng tặng cho cô ấy món đồ trang điểm nào mấy ngàn, cái túi xách nào mấy vạn chưa?”
“Tôi có nói là không tặng đâu…”
Phó viện trưởng hỏi xong, trầm mặc nhìn anh ta, vỗ vỗ vai anh ta, xoay người đi mất.
Chủ nhiệm sờ sờ bả vai, dường như đã ngộ ra chân lý cuộc đời.
Trong phòng, sau khi Tịch Ca dặn dò bác sĩ xong, lại một hồi điện thoại reo inh ỏi.
Người gọi là lão Sa, vừa nhấn nút nghe, hắn đã than vãn với lão Sa: “Có một con ma cà rồng xông vào nhà tôi.”
Giọng điệu lão Sa lạnh tanh: “Sau đó?”
Tịch Ca: “Ma cà rồng đó muốn hút máu tôi, may mắn không có thành công. Hiện giờ tôi đang mất máu nghiêm trọng nằm ở bệnh viện…”
Điện thoại: “Khà khà khà khà!”
Cảnh sát cả kinh: Sao đột nhiên lại xuất hiện tiếng vịt kêu thế nhỉ?
Tịch Ca: “Tôi cần vài thứ có thể khắc chế lại ma cà rồng.”
Lão Sa: “Ha ha, không ngờ cậu cũng có ngày này, khà khà khà khà!”
Tịch Ca: “Muộn nhất đêm mai tôi muốn nhìn thấy những thứ đó. Còn nữa, nội trong ngày hôm nay tìm một số kẻ kín miệng sửa sang lại biệt thự cho tôi.”
Lão Sa: “Ha ha ha, đừng mơ, ta đã trốn khỏi nhà rồi, khà khà khà khà.”
Cuộc gọi chấm dứt, ông nói gà bà nói vịt cuối cùng cũng xong.
Tịch Ca nhìn cảnh sát.
Cảnh sát nhìn Tịch Ca.
Tịch Ca lễ phép nói: “Cám ơn các anh đã giúp tôi gọi xe cứu thương.”
Cảnh sát lịch sự trả lời: “Là chuyện nên làm, bây giờ chúng tôi có thể hỏi một số vấn đề được chứ?”
Tịch Ca: “Tất nhiên.”
Cảnh sát ân cần với người bị thương, thái độ hòa ái dễ gần: “Chúng ta kể lại chuyện đã xảy ra nhé, lúc trước anh báo nguy, nói trong nhà mình có…”
Tịch Ca: “Ma cà rồng.”
Cảnh sát xác nhận hỏi: “Anh vẫn kiên trì với giả thuyết này?”
Tịch Ca chỉ chỉ và cổ mình, đem hai cái dấu răng thật sâu trên đó trưng ra cho cảnh sát xem: “Không phải ma cà rồng thì ai cắn tôi?”
Cảnh sát giải thích một cách khoa học: “Cũng có có thể là thần kinh có vấn đề hoặc là bệnh rối loạn chuyển hóa Porphyria (1).”
Tịch Ca khiêm tốn tiếp thu: “Có lẽ vậy.”
Cảnh sát: “Trừ cái này ra những chuyện còn lại thì sao? Kẻ đó xâm nhập vào nhà anh thế nào? Anh đã vật lộn với hắn ư? Sao trong nhà anh lại phát nổ?”
Tịch Ca đến chết vẫn không hối cải: “Tên ma cà rồng đó ngụy trang thành nhân viên giao hàng, gạt tôi mở cửa rồi xông vào. Gã cùng…” Hắn tự hỏi một chút, cảm thấy tạm thời vẫn nên giấu Bì Bì đi, vì thế sửa miệng nói, “Hắn đột nhiên nổi điên, chẳng khác nào lên cơn dại, đập phá lung tung trong nhà tôi, rồi xông đến cắn tôi, lúc hắn sắp cắn chết tôi, bỗng nhiên phát nổ.”
Cảnh sát ban đầu đang chăm chú ghi chép lời khai của Tịch Ca, lựa từ chính xác, bỗng bọn họ đều khựng lại.
Cảnh sát: “Ý của anh trong phòng chỉ có anh và tên tội phạm?”
Tịch Ca: “Đúng vậy.”
Cảnh sát: “Tôi nhớ lúc anh gọi báo nguy đã nói ‘ở nhà anh có hai con ma cà rồng đang đánh nhau, đánh như tận thế đến nơi’…”
Tịch Ca: “Anh nhớ lầm rồi.”
Gân xanh trên trán cảnh sát giật thình thịch: “Chúng tôi có ghi âm lại.”
Tịch Ca sửa miệng: “Tôi nói lộn.”
Cảnh sát: “…”
Bọn họ hít một hơi thật sâu: “Ah… Vậy là kẻ đó tự phát nổ?”
Tịch Ca: “Đúng vậy.”
Cảnh sát: “Tôi từng nghe qua chuyện cơ thể tự bốc cháy, nhưng không hề biết cơ thể cũng tự phát nổ được.”
Tịch Ca: “Mọi việc luôn có lần đầu tiên mà.”
Cuộc điều tra không tiến hành nổi nữa. Cảnh sát khép sổ ghi chép lại: “Được rồi, anh còn muốn nói gì nữa không?”
Tịch Ca trầm ngâm: “Ừm, tôi sẽ đốc thúc công ty thuộc quyền sở hữu của mình kinh doanh lành mạnh, nộp thuế đúng hạn, tranh thủ nâng cao thuế thu nhập của thủ đô trong năm nay… Lỡ sau này lại xuất hiện ma cà rồng hoặc những sinh vật kỳ quái khác, tôi gọi điện báo nguy, xin các anh trang bị đầy đủ, xuất hiện đúng lúc, bảo đảm an toàn cho tính mạng và tài sản của tôi, đến lúc đó tôi sẽ phát cờ thưởng cho các anh, thế nào?”
Hai ngày sau, trước cổng lớn Bệnh viện đa khoa An Tâm.
Tịch Ca ngồi trong con xe thể thao, phất phất tay, một cước đạp chân ga: “Tôi đi đây.”
Phía sau hắn, một nhóm nhân viên y tế tính cả lãnh đạo bệnh viện, xếp hàng, hướng cổ đông lớn nhất khom lưng chào: “Ngài đi thong thả!”
Xe thể thao tuyệt trần lao nhanh như chớp, mọi người đang xếp hàng lập tức thả lỏng, tụ năm tụ bảy rời đi, chỉ còn bác sĩ điều trị chính buồn bực lật bệnh án của Tịch Ca, lầm bầm lầu bầu: “Cho dù có đang ở độ tuổi sinh lực dồi dào, dưới tình huống mất máu nghiêm trọng như vậy, cũng không thể nào hồi phục hoàn toàn chỉ trong vòng hai ngày chứ, kỳ lạ kỳ lạ, quá kỳ lạ! Nhìn tình trạng của cậu ta, chắc dăm ba ngày nữa lại nhập viện, không được, mình phải đi nói trước với viện trưởng, đợi cậu ta đến, mình vẫn muốn là bác sĩ điều trị cho cậu ta, lần này mình nhất định phải nghiên cứu kỹ chút…”
Xe thể thao màu đỏ chói mắt băng qua đại lộ, còn chưa chạy đến tốc độ tối đa, đã tới tiểu khu nhà giàu.
Tịch Ca đỗ xe trước hoa viên, vừa mới bước xuống, một nhóm người áo đen mang kính râm xuất hiện, không biết đã đứng ở cổng biệt thự bao lâu mà vừa thấy hắn liền đồng loạt khom lưng chào hỏi: “Cậu chủ khỏe!”
Tịch Ca khoát tay: “Chào mọi người.”
Người cầm đầu nhóm áo đen tiến lên hai bước, đưa một hộp cát tông giao cho Tịch Ca: “Đây là ngài Sa dặn dò chúng tôi đưa cho cậu chủ.”
Tịch Ca tiếp nhận: “Ừ, bảo tôi nhận được rồi.”
Người mặc áo đen: “Cậu chủ, hẹn gặp lại.”
Tịch Ca: “Đi thong thả.”
Nhóm áo đen lần lượt leo lên chiếc xe van, rất nhanh biến mất tại cuối con đường nhỏ.
Hai tay Tịch Ca ôm thùng cát tông lớn, gian nan mở cửa, sau khi vừa bước vào, nhìn một vòng căn biệt thự đã được khôi phục nguyên vẹn như ban đầu, vừa lòng gật đầu: “Tuy rằng lão Sa độc miệng, nhưng năng lực làm việc vẫn rất mạnh…”
“Lão Sa? Là quản gia của ngươi ư?” Một thanh âm vang lên.
Tịch Ca theo tiếng nhìn lại, ma cà rồng tóc bạc nọ đang ngồi cuộn tròn giữa sô pha nhìn hắn.
Rhein nói: “Hôm qua có một đám người áo đen đến đây quét tước lại biệt thự của ngươi. Bọn họ trông có vẻ chuyên nghiệp…”
Tịch Ca quan sát biệt thự, vừa lòng gật đầu: “Đúng là chuyên nghiệp thật.”
Rhein thản nhiên nói: “Ý ta là, bọn họ nhìn thấy một cái xác gầy co quắp cũng không có chút biểu tình nào cả, còn định lặng lẽ xử lý cái xác đó.”
Vừa được nhắc nhở, Tịch Ca liền nghiêm túc quan sát Rhein một lượt, có chút chần chờ: “Bì Bì… Hình như cậu gầy đi không ít, còn già hơn rồi.”
Nhìn từ xa, thật sự có hơi giống một cái xác khô.
Câu nói sau cùng, vì bảo toàn mạng sống, Tịch Ca sáng suốt nuốt xuống bụng.
Rhein lạnh lùng nói: “Bởi vì ta thiếu máu.”
Tịch Ca lấy ra bịch máu: “A, vừa hay tôi mang về cho cậu nè!”
Rhein lưỡng lự giữa cơn bực bội và cơn đói khát, cuối cùng khuất phục hiện thực, nhịn xuống tức giận, nhận lấy túi máu uống một hơi.
Máu trôi xuống cổ họng, sức lực tràn về, da thịt héo rút cũng được tẩm bổ, rất nhanh đã khôi phục lại màu sắc trơn bóng.
Rhein khỏe hơn chút, cũng lên tinh thần hỏi Tịch Ca: “Giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
Tịch Ca nhìn Rhein uống máu, không hiểu sao cũng thấy hơi khát. Hắn không yên lòng nói: “Rất tốt? Có thể ăn có thể ngủ có thể chạy có thể nhảy, đến bệnh viện cũng nói tôi cực kỳ khỏe mạnh. Lúc trước kiểm tra tôi còn sợ bọn họ phát hiện mình là ma cà rồng đó…” Hắn chỉ trích nói, “Máu của cậu không chuyển hóa người thành ma cà rồng được à!”
“Là do cơ thể ngươi không thể chuyển hóa thành ma cà rồng.” Rhein sửa đúng, “Tuy rằng trường hợp như vậy rất hi hữu, nhưng không phải chưa từng thấy, có một số người trời sinh đã không thể biến thành ma cà rồng… Không đúng, ngươi đang uống cái gì đó?”
Cậu đột nhiên lớn tiếng hỏi.
Tịch Ca bị Rhein dọa sợ.
Hắn hơi hồi thần, phát hiện mình đang cắn bịch máu còn lại, uống máu bên trong.
Hắn nhất thời “Ồ” lên một tiếng, liếm liếm môi, nếu không để tâm đến sự ghê tởm phát ra từ tâm linh, thành thật mà nói, chất lỏng trong khoang miệng mang theo hương vị ngòn ngọt giống một loại trái cây nào đó, còn có cảm giác như đang uống nước hầm xương vậy, cái này… uống cũng ngon đấy chứ?
Nét mặt hắn vặn vẹo, hỏi Rhein: “Bì Bì, tôi bị sao vậy?”
Rhein tiến đến, vén môi Tịch Ca lên, nhìn thoáng qua.
Hai cái răng nanh nho nhỏ đập vào mắt Rhein.
Hắn có răng nanh, lại thèm máu. Hơn nữa nếu mình không nhìn nhầm, hắn vẫn còn hô hấp, tim đang đập.
Rhein hít sâu: “Ngươi… Ngươi là bán chuyển hóa.”
“Bán chuyển hóa là cái gì?” Tịch Ca khiêm tốn nêu ý kiến.
Nhưng Rhein không trả lời, nói xong câu đó, ma cà rồng tóc bạc nọ liền ngồi trở lại ghế sô pha, vẻ mặt tối sầm, mỗi sợi lông tơ đều tản ra hơi thở nặng nề, dường như gặp phải một vấn đề cực kỳ nan giải.
Tịch Ca gọi hai tiếng cũng không thấy đối phương đáp lại, đành tạm thời bỏ qua.
Đang lúc nhàm chán, hắn bắt đầu mở cái thùng lão Sa sai người mang đến cho mình.
Mở thùng cát tông ra, đủ thứ vật dụng linh tinh xuất hiện, đập vào mi mắt đầu tiên là một cây thánh giá chữ thập siêu lớn, tiếp đến là một quyển Kinh Thánh cũ nát, phía dưới còn có một bức tượng Thánh mẫu Maria, rất nhiều tràng hạt mân côi và thánh bài, trông như mới được gom lại từ thị trường bán sỉ đồ cổ vậy, đã vậy còn chưa rửa sạch nữa chứ.
Này đó chưa tính, thần kỳ nhất hẳn phải là cái nệm đặt dưới cùng ha?
Đó là thảm treo tường hay thảm trải sàn Tịch Ca vẫn không thể xác định, tóm lại trên bề mặt của nó dệt một bức vẽ thật lớn, đường may tinh xảo, trong bức vẽ là thiên sứ với đôi cánh thật lớn đang ôm lấy một nhân loại cầm sách thánh.
Tịch Ca nâng thảm lên, lại buông xuống.
Hắn nhìn mười ngón tay đen xì một giây.
Thảm treo tường? Nằm mơ, cái này chỉ có thể làm thảm trải sàn!
“Bán chuyển hóa ý là, ngươi không còn đơn thuần là một nhân loại nữa, nhưng cũng không phải ma cà rồng. Ngươi chỉ là một bán thành phẩm.” Giọng nói của Rhein truyền đến.
Cậu lần nữa đứng bên cạnh Tịch Ca, hỏi Tịch Ca: “Ngươi lấy những thứ này từ Giáo hội về để làm gì vậy?”
Tịch Ca: “Lão Sa đưa những vật có thể chống lại ma cà rồng cho tôi, ừm, ma cà rồng hẳn sẽ sợ Giáo hội.”
Rhein: “Trong Giáo hội, người có năng lực ngày càng ít, hầu hết, bọn họ chỉ bán hàng thủ công mà thôi. Ma cà rồng không sợ bạc, không sợ cọc gỗ, không sợ tỏi, không sợ ánh sáng, đương nhiên cũng không sợ mấy thứ đồ thủ công thế này. Bọn ta chỉ sợ…”
Trong lúc nói chuyện, Tịch Ca đem những thứ lão Sa đưa tới bày ra từng cái một.
Hắn đem bức tượng thánh mẫu Maria đặt trên bàn, đeo tràng hạt mân côi lên tay, trải thảm dưới bàn trà, cuối cùng còn dư một quyển Kinh Thánh, tạm thời hắn chưa nghĩ ra nên đặt ở đâu, hay là đặt ở tủ đầu giường nhỉ? Miễn cho đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị ma cà rồng đánh lén!
Mặt khác bên kia, Rhein cũng đã nói hết câu: “Bọn ta chỉ sợ Thánh khí… được chế tạo từ lời chúc phúc của các thành viên Giáo hội chân chính – những người có mối liên kết với Chúa Trời.”
Tịch Ca nhìn Kinh Thánh trong tay: “Nói cách khác, mấy thứ này không có tác dụng hả?”
Rhein chắc chắn: “Không có tác dụng.”
Để chứng minh luận điểm của mình, Rhein còn đưa tay đụng vào Kinh Thánh.
Ngay lập tức!
Bề ngoài cũ nát của cuốn Kinh Thánh bỗng bị bao quanh bởi một vòng sáng mông lung, ánh sáng nọ giống như một cơn gió ấm thổi qua Tịch Ca, nhưng đối với Rhein mà nói, lại chẳng khác nào gió lốc!
Cậu hét thảm một tiếng, vội lui về phía sau, trên bàn tay đã xuất hiện một vết bỏng.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Cậu lui một bước dẫm lên thảm trải sàn. Thảm trải sàn giống như bị đụng phải cái công tắc nào đó, trong chớp mắt bùng lên một ngọn lửa ánh bạc thuần khiết, ngọn lửa bạc nọ nháy mắt vây lấy Rhein, may mắn Rhein phản ứng nhanh, quát to một tiếng, quanh thân tản ra một màn sương đỏ, ngăn lại ngọn lửa bạc, nhanh như chớp, cậu lao ra khỏi phạm vi của thảm trải sàn, ngọn lửa bạc đốt về phía cậu lập tức tiêu tán!
Lại nghe âm thanh “Loảng xoảng” vang lên một hồi.
Ma cà rồng nhảy sang một hướng khác, chật vật ngồi trên ghế bán ăn, kinh hồn bạt vía nhìn về phía Tịch Ca.
Tịch Ca trợn mắt há hốc mồm quan sát tình huống trước mắt, thậm chí nghi ngờ không biết trong mấy thứ này có cơ quan gì không. Trước khi đem chúng nó đi nghiên cứu, hắn đi về phía Rhein, thương cảm nói: “Bì Bì, cậu không sao chứ Bì Bì…”
Rhein liếc mắt thấy tràng hạt mân côi trên tay Tịch Ca, da đầu run lên, lớn tiếng quát bảo ngừng lại: “Ngươi đừng tới đây!”
Tịch Ca ngoan ngoãn đứng im.
Rhein hít sâu hai lượt, từ khi sống chung với người kia, tần suất cậu hít sâu ngày càng nhiều; hơn nữa chẳng hiểu tại sao, cậu luôn cảm thấy thương thế của mình sẽ chẳng bao giờ lành hẳn, vừa uống máu bổ sung năng lượng giờ lại dùng hết rồi…
Cậu dần dần tỉnh táo lại, chân mày nhíu chặt, vừa hoang mang, vừa giật mình.
“Không ngờ trong nhà ngươi lại có nhiều Thánh khí như vậy, còn chưa tính đến đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, mấy thứ này hoặc là đến từ Giáo chủ Hồng y, hoặc là đến từ Kỵ sĩ trưởng thánh điện… Ta hiểu rồi, khó trách ngươi không thể chuyển hóa thành công. Nhất định thân nhân của ngươi là người trong Giáo hội, trong cơ thể ngươi cũng ẩn chứa sức mạnh quang minh, ngươi sinh ra là để phụng dưỡng thần! Nếu ngươi gia nhập Giáo hội, bọn họ nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi thành Giáo chủ Hồng y kế nhiệm hoặc là Kỵ sĩ trưởng thánh điện!”
Tịch Ca lo sợ trong lòng: “Nhưng hình như tôi đã bị cậu bán chuyển hóa…”
Rhein trầm mặc một giây, vẻ mặt mang theo vài phần tiều tụy, dần dần phảng phất một tia thương cảm, còn có chút, tuyệt đối chỉ có một chút sung sướng khi thấy người gặp họa: “Ừ, có lẽ cả đời này ngươi chỉ là một bán thành phẩm của huyết tộc.”
Tịch Ca dự cảm có điềm gở: “Cho nên?”
Rhein: “Cho nên ngươi sẽ khát máu, nhưng không thể bất tử, không thể tiến hóa, còn bị những thành viên huyết tộc khác đuổi giết.”
Tịch Ca: “…”
Má… Má nó chứ?!
Chú thích:
(1) Bệnh rối loạn chuyển hóa Porphyria: Khi phát bệnh, người bị porphyria sẽ rất sợ ánh sáng, luôn lẩn trốn trong bóng tối vì khi tiếp xúc với ánh sáng, hemoglobin trong máu bị phân hủy dưới tác động của tia tử ngoại khiến họ đau đớn.
Khi bệnh trở nên nghiêm trọng, người bệnh đối mặt với những rối loạn về hormon khiến móng chân, tay dài ra và quăn lại, lông mọc dài trên khắp cơ thể, lớp da quanh môi mỏng hơn và co lại khiến răng lộ ra, thêm vào đó vì da và lợi tổn thương nên người bệnh dễ chảy máu ở khóe miệng. Thậm chí có một số nhà khoa học còn cho rằng những người bệnh rất nặng sẽ luôn cảm thấy cần máu và sẵn sàng uống máu tươi để giảm bớt đau đớn của mình.