Nguyên huyết - Chương 81
Sau khi lướt qua ba loại vật phẩm, ánh mắt hai người đều bị thu hút bởi vật phẩm thứ ba.
Tịch Ca nghĩ nghĩ, hỏi Rhein: “Thế giới bên ngoài, Nguyên huyết Bá tước có nhiều không?”
Rhein cũng đang tự hỏi: “Lấy hiểu biết ta, cũng không ít, có điều… ở đây thì có lẽ không nhiều lắm.”
“Tường” bao vây biên giới quốc gia, chia cách thế giới bên ngoài và vực sâu.
Huyết tộc trên Bá tước không thể vượt qua bức tường, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến thế giới Hắc Ám bên trong bức tường, cậu nhận xét quy mô cũng không lớn lắm, nên suy đoán, trong vực sâu, số lượng huyết tộc Bá tước rất hi hữu.
Dưới tình huống như vậy, Nguyên huyết của Bá tước hẳn là một vật vô cùng trân quý, sao có thể đánh đồng với cơ hội được Bá tước sơ ủng được?
Tịch Ca như có điều suy nghĩ: “Có thể là máu này có vấn đề, ví dụ như chủ nhân của nó vô cùng yếu, hoặc là nó đã bị pha loãng?”
Rhein: “Có lẽ vấn đề không phải nằm ở máu.”
Tịch Ca buồn bực: “Có ý gì?”
Rhein nhìn không trung: “Có lẽ tường không chỉ tác dụng với phía bên ngoài biên giới, mà đồng thời, nó cũng ảnh hưởng đến toàn bộ vực sâu, huyết tộc nơi này không dễ dàng đột phá cấp bậc Bá tước…”
Tịch Ca nhất thời kinh ngạc, sau khi kinh ngạc lại cảm thấy Rhein nói rất có lý.
Hắn trầm ngâm: “Giả thiết của cậu không sai, sở dĩ Nguyên huyết Bá tước có giá trị ngang với Bá tước sơ ủng, là bởi vì huyết tộc ở đây không dám liều lĩnh uống Nguyên huyết tiến cấp, bọn họ sợ bị bức tường… ném ra ngoài phải không?”
Rhein từ chối cho ý kiến.
Cậu thầm nghĩ trong lòng, có lẽ không phải ném ra, mà là loại bỏ.
Tịch Ca còn nói: “Nói như vậy, Bì Bì, bây giờ cậu đang ở cấp bậc nào? Tử tước ư?”
Rhein thừa nhận: “Gần như vậy, hiện giờ cao hơn Tử tước một ít, nhưng còn kém xa Bá tước.”
Tịch Ca: “Vậy thì nếu cậu uống Nguyên huyết Bá tước, cậu sẽ rời khỏi nơi này…”
Không khí bỗng nhiên trầm xuống, âm thanh ly biệt bất ngờ tràn đến, đột nhiên vang lên.
Tịch Ca cảm thấy tâm trạng mình có hơi phức tạp.
Giống như kiểu vất vả lắm mới tìm được một đồng bọn hợp cạ, kết quả đối phương sắp phải đi xa.
Vạn phần không muốn, nhưng vẫn phải chuẩn bị tâm lý buông tay, dù sao hai người không thể mãi mãi cột chung vào nhau.
Tịch Ca trầm ngâm: “Tuy rằng tôi chưa bao giờ hỏi… Nhưng còn điều gì khiến một huyết tộc trọng thương phải lưu lạc ngoài việc bị người đuổi giết chứ? Cậu không vội trở về báo thù à?”
Rhein trầm mặc một lúc: “Cũng không gấp lắm.”
Tịch Ca: “Vì sao?”
Rhein nhìn Tịch Ca, cậu nói: “Bởi vì tình yêu quan trọng hơn thù hận.”
Giờ phút này, gió thổi qua bên tai, âm điệu não nề đột nhiên biến thành tươi sáng rạng ngời.
Tịch Ca ngây ngẩn cả người.
Sửng sốt một hồi, hắn muốn nói lại thôi, hắn cảm thấy Bì Bì nói vậy sẽ làm mình hiểu lầm, đang chuẩn bị cùng đối phương đào sâu hàm ý của những lời này.
Nhưng Rhein đã giành nói chuyện trước.
Hoàn toàn không cảm thấy thời cơ đã chín mồi vả lại cũng sợ bị từ chối, Rhein chột dạ bày ra vẻ bề trên, nói dối trắng trợn: “Dù sao, ta muốn chăm sóc ngươi đến khi trưởng thành. Đây là trách nhiệm của ta, cũng là hạnh phúc của ta.”
Tịch Ca: “…”
Thiếu chút nữa quên, Bì Bì ghê sợ đồng tính.
Hắn điều chỉnh ý tưởng, thu thập tâm tính, nhướng mày mỉm cười, mang theo chút khó mà kiềm chế: “Bì Bì, tôi đã bảo rồi mà, tôi có thể tự trưởng thành, cậu có thể đi làm bất cứ việc gì cậu muốn.”
Người khó chịu lập tức đổi thành Rhein.
Thì ra hậu duệ chẳng thèm để ý có ta bên cạnh hay không…
Tịch Ca tiếp tục nói: “Năm ba hình như không có hoạt động trao đổi sinh viên, nhưng tôi có thể chiếm được một vị trí trao đổi nghiên cứu sinh của quốc gia, đến lúc đó tôi sang chỗ cậu chơi, thuận tiện đến thăm nhà cậu, hoàn cảnh sinh hoạt, còn có bạn bè của cậu. Cậu cảm thấy kế hoạch này thế nào?”
Rhein: “…”
Cậu cúi đầu, cười một chút.
Tươi cười dịu êm như nước, mặt mày ôn nhu.
Cậu nói: “Ta cảm thấy rất hay, ta vô cùng chờ mong đến ngày đó.”
Bên ngoài cửa sổ, mặt trăng cong cong, trời sao nhấp nháy.
Tuy rằng bầu không khí đang hết sức tốt đẹp, Tịch Ca vẫn phải kéo lại chủ đề trước khi nó đi quá xa. Trước khi tạm biệt nhau, bọn họ phải lấy được Nguyên huyết của Bá tước, trước khi lấy được Nguyên huyết Bá tước, bọn họ phải đạt được đủ số điểm.
Muốn có đủ điểm, phải giết rất nhiều ác ma địa ngục——
Tịch Ca nói: “Hôm nay chúng ta đã dạo quanh trường một vòng, tổng cộng khoảng mười sinh vật địa ngục, không tính là nhiều. Răng nanh của chó địa ngục tôi đã xem qua rồi, chỉ đổi được 1 điểm từ thế giới Hắc Ám. Thế nên tôi đoán những sinh vật địa ngục khác cũng không đổi được nhiều điểm đâu.”
“Tốt nhất chúng ta nên tìm một nơi xuất hiện nhiều sinh vật địa ngục.” Rhein nói, “Nhưng mà sinh vật địa ngục sẽ không đứng im tại chỗ, chúng nó luôn di chuyển, luôn phân tán, còn có trí thông minh nhất định. Ngay cả khi chúng ta tìm được nơi tập trung địa ngục sinh vật, chúng nó cũng có thể trốn thoát khi chúng ta tấn công.”
Tịch Ca: “Cho nên mục tiêu của chúng ta không phải là tìm địa điểm tập trung của bọn chúng, mà là tìm nơi chúng nó sinh ra.”
Đuôi lông mày Rhein khẽ nhếch lên: “Ý của ngươi là… khe nứt địa ngục?”
Tịch Ca bổ sung: “Một khe nứt địa ngục hẻo lánh mà không ai phát hiện ra.”
Về phần làm sao tìm được khe nứt này…
Tịch Ca và Rhein liếc nhau.
Tịch Ca gọi điện cho kỹ sư trưởng của mình.
BOSS đã lên tiếng “triệu hồi”, cho dù là nửa đêm, Lý Lập Phương vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, xuất hiện tại biệt thự của Tịch Ca.
Tịch Ca đem APP lẫn đạo cụ đều nhét vào tay Lý Lập Phương.
Lý Lập Phương: “Đây là cái gì?”
Ngay khi vừa nhận được đồ vật, cậu ta còn đang buồn bực dò hỏi; năm phút sau đó, cậu ta đã hoàn toàn chìm đắm vào những lời giải thích đầy phức tạp.
Tịch Ca đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn tìm khe nứt nơi ác ma chạy ra để đến đó trực tiếp giết quái, tốt nhất tìm những khe nứt ở vị trí hẻo lánh, không ai phát hiện, có thể cam đoan tôi và Bì Bì có thể giết quái với tốc độ nhanh nhất.”
Lý Lập Phương: “Từ từ, chờ một chút ——” cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ cái game này, lấy giọng điệu ‘trước mặt tôi là thiên thư’ nói với Tịch Ca, “Nói cách khác, hiện tại địa ngục và nhân gian đang chồng lên nhau, ở nơi mà chúng ta không thể nhìn thấy, đang có rất nhiều ác ma tiến vào nhân gian?”
Tịch Ca: “Đúng vậy.”
Lý Lập Phương: “Sao cứ cảm thấy tình tiết này quen thuộc thế nhỉ, giống như kịch bản mà nam chính cứu vớt thế giới trong tiểu thuyết thiếu niên ấy…”
Tịch Ca: “Cậu vừa nói thế… Tôi cũng thấy giống.”
Lý Lập Phương ôm đầu: “BOSS, không phải lỗi do tôi đâu, nhưng cái tình huống này ngu si kiểu gì ấy, cứ cố gắng nghiêm túc lại thấy buồn cười…”
Tịch Ca tự hỏi một khắc: “Hay là cậu tự mình trải nghiệm xem?”
Lý Lập Phương: “Trải nghiệm gì cơ?”
Tịch Ca: “Nhìn xem sinh vật địa ngục chân chính là thế nào, dù sao cậu cũng là thuật sư luyện kim, tuy rằng không gia nhập thế giới Hắc Ám, nhưng cũng được tính là sinh vật hắc ám, hẳn có thể sử dụng mắt kính.”
Lý Lập Phương cảm thấy Tịch Ca nói rất có lý.
Nên sau khi xây dựng tâm lý, hắn liền cầm kính mắt của Tịch Ca, đeo lên.
Đeo kính lên, tầm mắt bị một màn đỏ bao phủ, mang đến một loại cảm giác khá là độc đáo, hệt như cậu ta đang đứng trong một màng bọc mỏng manh vô hình, ngăn cách khỏi thế giới thực.
Tịch Ca: “Cảm thấy thế nào?”
Lý Lập Phương: “Cũng được, nhưng màu sắc của cái kính này khiến tôi cảm thấy hơi áp lực… Nhưng hình như trong biệt thự không có thứ gì đáng sợ.”
Cậu ta nói xong, liền đứng dậy đi loanh quanh.
Tuy rằng giống như bị một lớp màn bao phủ, nhưng không có thứ gì quấy nhiễu lời nói lẫn hành động của cậu ta.
Lý Lập Phương bỗng cảm thấy tin chuyện ác ma xâm lấn mà Tịch Ca nói, mặt khác vẫn nghĩ chuyện này rất khó tưởng tượng.
Cậu ta vòng quanh phòng khách, đột nhiên phát hiện ở ngoài vườn hình như có vật gì đó không bình thường, sao trên đỉnh cây cây chuối tây kia lại có một thằng bé nhỉ?
Cậu ta tò mò, đẩy cửa thủy tinh nhìn ra ngoài vườn, ánh trăng sáng tỏ, cộng thêm ánh đèn từ nhà ăn, chiếu sáng cái bóng người nhỏ bé kia.
Đó là một tiểu ác ma cao khoảng 50, 60 cm, trên đầu mọc sừng, sau lưng mọc cánh, trong tay còn cầm một cây đinh ba bé tẹo.
Lý Lập Phương không nhịn được hít một hơi.
Chắc đây là sinh vật địa ngục mà BOSS đã nói, có hơi bất ngờ, nhìn từ xa cũng không quá khủng bố, thấp thấp lùn lùn mang đến cảm tưởng có chút moe moe…
Sau đó cậu ta phát hiện tiểu ác ma xoay người.
Một người một ma nhìn nhau.
Lý Lập Phương phát hiện tiểu ác ma có đôi đồng tử màu đỏ, sáng lập lòe, sau đó nó banh đôi cánh nhỏ của mình ra.
“Phật”, “phật” âm thanh vang lên liên tiếp.
Tiểu ác ma bay cao lên một chút.
Lý Lập Phương cũng không biết mình bị làm sao, thế mà lại ngơ ngác đứng đó, còn đi nghiên cứu lá chuối.
Câu ta nghĩ: Vừa rồi tiểu ác ma bay lên, lá chuối hình như rũ xuống một tí, đây là bằng chứng của lực hút Trái Đất. Cái kính VR này thiết kế không tồi, hoàn thiện đến từng chi tiết mang đến độ chân thực rất cao. Không được, càng nghĩ càng thấy giống game, không thể nào mà tin được. Hễ cứ đụng đến vấn đề game gủng, mình lại nhịn không được muốn viết số liệu lập trình game cho BOSS thay vì nghiên cứu luyện kim…
Sau đó tiểu ác ma liền bay đến trước mặt Lý Lập Phương.
Nó giơ cây đinh ba hướng lên bầu trời, “Hu ——” một tiếng!
Giống như tiếng còi vang lên giữa đầu Lý Lập Phương, cậu ta bỗng choáng váng, cơ thể tê liệt, không thể né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu ác ma giơ cây đinh ba trong tay, đâm giữa trán mình.
Cơn đau nhức như bị ong bắp cày đốt lập tức truyền đến từ nơi xuất hiện vết thương, cậu ta hét thảm: “A a —— “
Tịch Ca và Rhein ngồi trên sô pha giật mình.
Bọn họ mở mắt trừng trừng nhìn Lý Lập Phương đứng trước vườn đột nhiên ngửa người ra sau, mông tiếp đất, ngay sau đó, cậu ta liên tục kêu lên thảm thiết, bò về phía Tịch Ca và Rhein:
“Mày làm gì, mày muốn làm gì!”
“Cút xa ra đừng đụng vào tao! A a a —— “
“Trời ơi van xin mày đừng chạm vào tao, đau quá a a a! Mày đâm đau lắm đó có biết không!”
“Cứu tôi cứu tôi, BOSSSSSSSSS —— a a a!!”
Hai người ngây như phỗng nhìn Lý Lập Phương.
Thoắt cái mới hai ba giây, người này từ trên xuống dưới đã thảm không nói hết, giữa trán đã chi chít vết sưng, ngoài trừ bị ác ma đánh, đa số vết thương là do tự mình đập phải chân ghế chân bàn.
Tịch Ca thấy Lý Lập Phương xui xẻo, nhịn không được nói một câu: “Về sau nếu không may gặp phải cảnh chiến đấu, cậu một là tìm chỗ bí mật nào đó mà trốn, hai là đầu hàng chờ tôi đến cứu nhé.”
Nói xong, hắn đeo kính của Rhein lên.
Tầm nhìn thoắt cái chuyển sang màu đỏ, tiểu ác ma xuất hiện trước mắt.
Tịch Ca duỗi tay, tóm lấy tiểu ác ma đang vẫy cánh đuổi theo Lý Lập Phương.
Hắn vốn định trực tiếp bóp chết tiểu ác ma, nhưng đang chuẩn bị động thủ, một tia sáng chợt vụt qua trong Tịch Ca, hắn bắt lấy tiểu ác ma, không quan tâm nó giãy dụa cỡ nào, với lấy cái túi bên cạnh, nhét nó vào trong.
Sau khi đã buộc kín miệng túi, Tịch Ca lặng lẽ đợi hai giây, đồng thời quan sát vẻ mặt của Rhein và Lý Lập Phương.
Khi nhìn thấy tia kinh ngạc lộ ra trên mặt hai người kia, hắn lập tức kéo kính mắt xuống, nhìn cái túi trong tay.
Cái túi rỗng trong tay đã phồng lên, sinh vật bên trong đang vật lộn hết sức khó khăn.
Tiểu ác ma từ địa ngục tiến vào nhân gian!
Phòng khách nhất thời yên lặng.
Trong không khí im ắng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Mấy người trong lòng căng thẳng, liếc nhìn nhau.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, reng reng reng thúc giục ai đó mau tới nhấc máy.
Tịch Ca hít sâu một hơi.
Hắn nhận điện thoại: “Alo…”
Người bên kia điện thoại nói chuyện rất lịch sự: “Chào ngài, xin hỏi ngài là Tịch tiên sinh phải không ạ? Chúng tôi gọi đến từ ban quản lý tiểu khu.”
Tịch Ca: “Đúng vậy, là tôi, có chuyện gì?”
Ban quản lý: “Là thế này, vừa rồi hàng xóm nhà ngài có gọi điện đến phàn nàn với chúng tôi, anh ta bảo không thể nhịn được nữa rồi… nhà Tịch tiên sinh tranh cãi rất ầm ĩ, hy vọng Tịch tiên sinh chú ý đóng kín cửa sổ…”
Ban quản lý còn chưa dứt lời, tiếng gào thét đã vang lên từ cuộc gọi chuyển tiếp: “Lần thứ mấy rồi, đây rốt cuộc là lần thứ mấy! Ai là người sống cạnh nhà tôi thế, không bật mấy cái hiệu ứng âm thanh ‘thiếu gia xin hãy yêu em một lần’ thì cũng chơi bom chơi thuốc nổ, hiện giờ hai thứ này đều không thỏa mãn được cậu ta, cậu ta lại bắt đầu SM người thật phải không? Nghe cái âm thanh không sạch sẽ kia đi —— “
” ‘Đừng, đừng, đau quá, BOSS đừng mà ——’ “
“Bảo cậu ta đóng cửa sổ cho kĩ! Đóng cửa sổ cho kĩ! Con gái tôi mới sáu tuổi! Giờ ngày nào nó cũng bắt chước học theo những âm thanh truyền đến từ nhà cậu ta —— “
Ritt: Có tiếng mà không có miếng, nhức nhối ghê cơ ~