Ôm nhầm thiếu gia giả được sủng ái mà không tự biết - Chương 7
Diêm Đàm chú ý đến có người lén quan sát tiểu thiếu gia cậu, làm vệ sĩ nhiều năm khiến hắn nhạy cảm lập tức nhìn về phía tầm mắt kia, nhưng mà lúc nhìn thấy người kia thì lại có chút ngạc nhiên.
Đó là ánh mắt rất nguy hiểm, chăm chú nhìn xen lẫn với dục vọng muốn săn con mồi, điều này khiến Diêm Đàm sợ hãi.
Nhưng anh ấy không nghĩ tới, khi anh ấy nhìn thấy chủ nhân đôi mắt này lại là Cố Hãn Hải.
Thiếu niên này là chuyện như thế nào vậy.
Mỗi lần đều làm anh ấy có loại cảm giác rất nguy hiểm, hơi thở cũng mang theo sự sợ hãi.
Cố Hãn Hải chỉ là đứng bình thường ở đó, ăn mặc đồng phục của nhà hàng, vóc người cao dáng người rất tốt, rõ ràng chỉ là đẹp trai, nhưng lại cứ làm anh ấy e ngại.
Diêm Đàm cảm thấy có phải do bản thân nhạy cảm quá hay không, tự mình dọa mình, việc ở đồn cảnh sát đến giờ anh ấy vẫn còn nhớ, nhưng mỗi người đều có những kỹ năng đặc biệt của riêng mình, anh ấy không thể xoi mói kỹ năng của người khác.
“Sao vậy ạ?” Nghiêm Thanh Viên gọi ý thức của Diêm Đàm quay lại.
Diêm Đàm cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu thiếu gia, bỗng nhiên cảm thấy lựa chọn khó cả đôi đường.
Tiểu thiếu gia hình như rất muốn kết bạn với Cố Hãn Hải, lúc nãy Cố Hãn Hải thấy được không chừng sẽ đi lên đáp lời, bản thân làm ‘gia trưởng’ có lẽ sẽ hơi vướng bận cho cậu, vì suy nghĩ cho tâm trạng của tiểu thiếu gia anh ấy nên ngoan ngoãn tránh ra.
Nhưng đối với Cố Hãn Hải, Diêm Đàm lại có nỗi sợ hãi không thể giải thích được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diêm Đàm cảm thấy có thể là do mình đa nghi, dù gì cho dù thành thục đến đâu đều chỉ là đứa trẻ mười sáu tuổi mà thôi, hai đứa trẻ cùng tuổi kết bạn nhờ tình cờ gặp gỡ là chuyện bình thường.
“Tôi…” Diêm Đàm nhìn quanh bốn phía, đột nhiên chỉ vào một bảng nhà vệ sinh rất nhỏ ở đằng xa rồi nói, “Tôi muốn đi WC một chút.”
“Vậy em đi cùng anh nhé?” Nghiêm Thanh Viên không chút suy nghĩ nói.
“Không cần, tiểu thiếu gia, cậu đứng ở đây chờ tôi một lát, tôi đi cái rồi về liền.”
“Được ạ.” Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt, nhìn Diêm Đàm chạy chầm chậm rời đi, cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp, trước kia lúc cậu không biết có vệ sĩ, Diêm Đàm đều đi WC như này hả? Có phải lúc không tìm thấy cậu thì vội đi vòng quanh không?
Nghiêm Thanh Viên đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía nhà hàng nơi Cố Hãn Hải làm việc, nhưng lại bất ngờ bắt gặp một đôi mắt.
Chủ nhân của cặp mắt kia cũng đang nhìn cậu.
Trong nháy mắt, Nghiêm Thanh Viên suýt nữa quên hít thở.
Cố Hãn Hải đối mặt với ánh mắt của Nghiêm Thanh Viên, cả hai đều biết đối phương đã thấy mình, Nghiêm Thanh Viên đứng tại chỗ ngơ ngác, không biết nên phản ứng như thế nào, ánh mắt trông mông nhìn, không làm động tác gì hết.
Cố Hãn Hải nghiêng đầu nói gì đó với đồng nghiệp, sau đó đôi chân dài sải bước đi về phía Nghiêm Thanh Viên.
Cố Hãn Hải bước đi ổn định, không nhanh không chậm, giống như nhìn thấy người quen, thong thả đi về phía trước, mọi căng thẳng của Nghiêm Thanh Viên khi đứng trước mặt Cố Hãn Hải dường như trở nên vô lí.
Nhưng trên thực tế cơ bắp dưới lớp quần áo của Cố Hãn Hải cũng căng cứng khi dần đến gần Nghiêm Thanh Viên, thấp thỏm khi tiếp cận vật nhỏ mình muốn có được, kìm hãm hoàn toàn dục vọng muốn chạm vào, nó như thể khiến hắn nhớ đến chiếc bánh kem được trang trí đẹp mắt với con người xinh đẹp ở bên trong tủ kính, dùng hết toàn lực toàn tâm để kiềm chế thích nó.
“Nghiêm…” Giọng Cố Hãn Hải nghẹn lại dừng một chút, vậy mà không thể gọi tên Nghiêm Thanh Viên một lần, hắn nuốt nước miếng, miễn cưỡng nói ra tiếp, “Nghiêm Thanh Viên, cậu…đói à?”
Nghiêm Thanh Viên chậm rãi mở to hai mắt, giống như không hiểu Cố Hãn Hải vì sao lại muốn hỏi vấn đề này.
Cố Hãn Hải tuy rằng mặt vô biểu tình, nhưng thực ra nội tâm đang run rẩy, cho dù nói xin chào, chào hỏi một cái, nói chuyện thời tiết, cũng không nên hỏi ra câu kì quái như vậy, chỉ tại hắn nhớ tới bánh kem nhìn thấy lúc nhỏ.
Đã sớm qua giờ cơm, lại đi ăn đồ ngọt cùng và đồ uống, sao có thể đói?
Cố Hãn Hải giật giật khóe miệng, cố gắng cứu vãn khởi đầu bế tắc này.
Nhưng mà tiểu thiếu gia Nghiêm Thanh Viên đôi mắt lại chậm rãi sáng lên: “Đói bụng, tôi…tôi siêu đói luôn, siêu siêu siêu đói!”
Cố Hãn Hải ánh mắt nghi ngờ nhìn đối phương.
“Giữa trưa tôi…giữa trưa không ăn nhiều lắm, vốn muốn ăn đồ ngọt để no bụng, nhưng bánh kem hôm nay không hợp với khẩu vị của tôi…” Nghiêm Thanh Viên lắp bắp tìm cớ nói.
Trên thực tế cậu ăn rất no, giữa trưa ăn ở nhà, dì làm cơm trong nhà tay nghề vô cùng tốt, dạ dày Nghiêm Thanh Viên mềm mại mỏng manh, nhưng bản chất là một người ai rủ cũng không từ chối, đứa trẻ đang ở tuổi lớn có thể ăn hai bát cơm lớn.
Nhưng lúc này Cố Hãn Hải trực tiếp lại đây hỏi, Nghiêm Thanh Viên đương nhiên lúc này càng muốn không muốn bỏ cơ hội tốt này, có lẽ…có lẽ…
Nếu hắn mời cậu ăn cơm, vậy có thể có lí do quang minh chính đại ở chung nhiều một thời gian, Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói dối, bởi vì nói dối nói dối mà ánh mắt hoảng loạn gương mặt ửng đỏ, nhưng vẫn kiên trì nói.
Nếu là ngày thường, bất luận kẻ nào có biểu cảm như vậy, Cố Hãn Hải quan sát nhạy bén đương nhiên sẽ ngay lập tức vạch trần lời nói dối của đối phương, nhưng Cố Hãn Hải lại hoàn toàn không có cách nào dùng tâm trạng bình tĩnh để quan sát Nghiêm Thanh Viên.
Mọi lực chú ý của hắn đều tham lam nhìn vật đáng yêu nhất trên thế giới này rồi, không chịu buông tha dù chỉ là một chút.
“Cậu giúp tôi một lần, tôi nợ ơn cậu một lần.” Cố Hãn Hải nghe được giọng của mình bĩnh tĩnh, thở phào nhẹ nhõm, ít ra hắn không để lộ phản ứng quá kì lạ.
“Không có, anh vốn không nợ tôi gì cả, mà là…tôi…” Sau khi Nghiêm Thanh Viên nghe được Cố Hãn Hải nói vậy sắc mặt theo bản năng trở nên tái nhợt, vội vàng muốn giải thích cái gì đó, nhưng lại lập tức nghẹn lời.
Nhưng Cố Hãn Hải lại không để ý lời Nghiêm Thanh Viên nói, tiếp tục nói: “Cho dù như thế nào, ít nhất cũng mời cậu một bữa cơm, được không?”
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt, mím môi, hơi che giấu sự vui sướng khi mình được mời: “Có thể cùng nhau ăn cơm, nhưng tôi sẽ trả tiền, tôi…”
Cố Hãn Hải không nói gì hết, nghiêng thân, chừa một nửa gương mặt nhìn Nghiêm Thanh Viên: “Nào.”
“Ừm.” Nghiêm Thanh Viên theo bản năng đi lên, đôi mắt sáng lấp lánh vẫn luôn nhìn Cố Hãn Hải.
Không hổ là vai chính trong sách, mỗi một câu đều làm người ta không thể nào từ chối, đây chắc là sức hút của nam chính, nghĩ như vậy, cậu ở trong sách vậy mà còn nhiều lần nói lời ngu ngốc với Cố Hãn Hải, theo một nghĩa nào đó mà nói, cậu có thể cùng hàng với những vai ác đại lão luôn rồi!
Đi vài bước ngắn ngủi, Cố Hãn Hải bước đi trong trạng thái xuất thần, thiếu niên đi theo bên cạnh cái đầu thấp hơn hắn không ít, nhìn vào đôi mắt sáng ngời như có ánh mặt trời chiếu vào của cậu khiếu hắn không thể mở mắt, khiến hắn rất muốn nhìn thiếu niên, nhưng lại không có cách nào nhìn vào đôi mắt này.
“Ồ? Tiểu Cố, đây là?” Quản đốc nhìn người Cố Hãn Hải mang theo bên cạnh tiến vào, “Cậu dẫn khách đến à?”
“Lần trước là cậu ấy giúp tôi ở Cục Cảnh Sát.” Cố Hãn Hải thuận miệng nói.
“A, cậu chính là người làm Tiểu Cố cứ luôn tâm niệm Bánh Đường Nhỏ đúng không?” Quản đốc đột nhiên nói, ngay lập tức Cố Hãn Hải chuẩn bị dẫn Nghiêm Thanh Viên vào bước chân trực tiếp cứng đờ.
“Bánh…Bánh Đường Nhỏ?” Nghiêm Thanh Viên ánh mắt hoang mang.
“À, đó là xưng hô của chúng tôi đặt cho cậu, cuối cùng cũng nhìn thấy người thật, nhìn đúng là thật sự ngọt ngào nha, không hổ là Bánh Đường Nhỏ.” Bản thân quản đốc là một người rất dễ làm quen, lúc này nhà hàng không có khách ở đây, trêu đùa với Nghiêm Thanh Viên, “Nhìn xem cái tướng mạo này, chính là đồ chơi điêu khắc tỉ mỉ làm bằng đường đặt trong tủ kính nè.”
“Sao lại gọi tôi là Bánh Đường Nhỏ?” Nghiêm Thanh Viên quay đầu nhìn Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải giới thiệu cậu với người khác là Bánh Đường Nhỏ?
“Không liên quan đến Tiểu Cố, là bọn chú trong lúc lén lút đã kêu cháu là Bánh Đường Nhỏ, cháu có giận không?” Quản đốc nói rồi dắt Nghiêm Thanh Viên đi về một bên.
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt ngồi xuống, hoang manh chớp mắt: “Sẽ không.”
“Ai da, bọn chú gọi như vậy cũng không có cách nào khác, tên Tiểu Cố kia lúc cùng bọn chú nhắc đến cháu cũng không nói đến tên cháu, chỉ miêu tả cho bọn chú, cái gì ‘ngọt ngào’, còn cái gì mà ‘mềm mại’, còn có ‘ấm áp’ tùm lum hết, lời nói cụ thể như thế nào chú cũng không nhớ rõ, đứt quãng, chỉ đột nhiên nhớ ra vài từ.”
Nghiêm Thanh Viên ánh mắt trông mong nhìn quản đốc lúc này đang lải nhải, não bộ ở trạng thái dừng hoạt động do dử lí thông tin kém, bản thân quản đốc mới vừa quen, mở ra máy hát là nói không ngừng, hướng về phía Nghiêm Thanh Viên vẫy tay nói.
“Vì vậy bọn chú tổng hợp lại những từ mà mỗi người bọn chú nghe thấy đi, ‘ngọt ngào’ ‘mềm mại’ ‘ấm áp’, thứ này còn phải là Bánh Đường nhỏ ư? Bọn chú liền gọi như vậy.”
Cố Hãn Hải ngay lập tức tiến lên hai bước, bước chân đương như cứng đờ, ngữ khí chắc chắn: “Tôi chưa bao giờ nói những từ đó.”
“À đúng rồi, cậu chưa từng nói, mô tả tựa giống vây dù sao cũng giống những lời như vậy, số lần còn rất nhiều, bọn chú đều nghi nhớ trong lòng, mọi người đều muốn nhìn Bánh Đường Nhỏ này một chút.”
“Quản đốc.” Cố Hãn Hải duỗi tay nắm áo quản đốc, hơi dùng chút sức kéo quản đốc, sắc mặt quẫn bách nhiều hơn một chút so với ngày thường, “Sau bếp đang cần hỗ trợ.”
Quản đốc cũng không nghĩ rằng bản thân dễ dàng bị người ta túm như vậy, liếm lưỡi: “Sau bếp cần quét dọn thì có người quét dọn rồi.”
“Tôi muốn ăn cơm.” Cố Hãn Hải sắc mặt lạnh lùng nói.
“Hả? A! Đúng! Mời cơm Bánh Đường Nhỏ đúng không? Đúng đúng đúng là mời người ăn cơm, giúp đỡ lớn như vậy, bữa cơm này để chú mời, Bánh Đường Nhỏ giúp đỡ Tiểu Cố của chúng ta cũng không dễ dàng gì, bản thân Tiểu Cố cũng không dễ dàng, chú là trưởng bối đương nhiên có nghĩa vụ này.”
“Không cần, tôi làm.” Cố Hãn Hải từ chối nói.
“Không sao, không phải chỉ là một bữa cơm thôi à? Ngày thường số lần cháu giúp chú thay ca cũng không ít, ân tình nợ cháu, một bữa cơm có là gì đâu, Bánh Đường nhỏ cháu đợi nhé, chú đi sau bếp cho người chuẩn bị một số món ăn đặc trưng cho cháu, bảo đảm ăn ngon!”
Quản đốc vừa đi vừa lớn giọng nói, vừa cười trộm, nhìn tên hậu bối không thay đổi sắc mặt cho dù đùa giỡn như thế nào nay rốt cuộc cũng lộ ra một chút khí thế thiếu niên, làm tiền bối hắn đương nhiên vui mừng lại muốn trêu chọc, đi ba bước quay đầu một lần hai bước vẫy tay một cái, dáng vẻ vô cùng thiếu đấm.
Cố Hãn Hải tuy rằng không có biểu cảm gì, nhưng có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ rất tốt.
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt nhìn Cố Hãn Hải.
Tiền bối của hắn, đối xử với hắn thật tốt.
Cũng không phải tất cả mọi người đều đối xử không tốt với Cố Hãn Hải.
“Đừng nghe hắn nói bậy.” Lúc Cố Hãn Hải nói chuyện với Nghiêm Thanh Viên lông mi khẽ run, hắn cũng không nói chuyện quá nhiều với những người này, chắc là trong lúc vô tình lỡ nhắc đến, rốt cuộc vẫn là biểu cảm trên mặt lộ ra với người khác.
Điều này cũng chứng minh thái độ của hắn đối với Nghiêm Thanh Viên, quả thật rất đặc biệt.
“Tôi tên là Nghiêm Thanh Viên.” Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nói.
“?” Cố Hãn Hải giương mắt nhìn, hắn đương nhiên biết tên của thiếu niên, không hiểu thiếu niên vì sao lại muốn lặp lajin
“Không lẽ anh không nhớ tên của tôi chỉ có thể dùng từ hình dung* để nói chuyện với người khác sao? Tôi tên Nghiêm Thanh Viên, tôi có phải chưa nói cho anh biết không?”
*Kiểu tên của em Nghiêm là chữ Nghiêm trong Nghiêm nào, Thanh trong Thanh nào, Viên trong Viên nào.
Nghiêm Thanh Viên không hề nghĩ cái tên ‘Bánh Đường Nhỏ’ có nghĩa gì, mà chỉ nhớ có phải cậu chưa nói với Cố Hãn Hải tên của mình hay không, nhưng xấu hổ nhất chính là, hắn cũng chưa một lần tự giới thiệu tên mình!
“Tôi tên là Nghiêm Thanh Viên, Thanh trong Thanh Thủy, Viên trong Phương Viên (1), năm nay mười sáu tuổi, sắp lên cao trung (2) rồi, là tân sinh cao nhất (3).“
(1) Thanh trong nước trong xanh, Viên trong vuông tròn.
(2) Cao trung nghĩa là trường cấp 3.
(3) Cao nhất (高一): lớp 10.
Cố Hãn Hải sao có thể không nhớ rõ tên của Nghiêm Thanh Viên, lúc nhìn thấy thiếu niên lúc đó cậu cũng không được đẹp lắm, khi viết tên trên giấy chữ hơi giống của học sinh tiểu học, lúc ấy hắn liền nhớ kỹ, thậm chí hắn nhớ rõ nét chữ của thiếu niên, thói quen dùng bút của cậu, lúc viết những chữ cần cong lên thì sẽ vô thức khơi lên đầu bút*, hắn nhớ rõ như in trong đầu.
*Hmmmm giải thích sao nhỉ =(, dạng như lúc viết mấy chữ cần cong lên cong xuống ấy, hmmm nói như nói ấy nhỉ =(
“Tôi tên là Cố Hãn Hải.” Cố Hãn Hải trả lời đơn giản.
“Tôi biết.” Nghiêm Thanh Viên gật đầu, nghiêm túc nói, “Cái tên Hãn Hải này, vô cùng thú vị.”
“Thú vị?” Cố Hãn Hải chưa bao giờ nghĩ rằng tên của mình rất thú vị.
“Hãn Hải ban đầu chỉ chính là hồ lớn phía Bắc, nhưng sau lại dùng từ chỉ sa mạc lớn, nguyên nhân là bởi vì địa lý tự nhiên tình huống phát sinh biến hóa từ hồ lớn biến thành sa mạc*.” Này không phải là Nghiêm Thanh Viên nói vô căn cứ đâu, mà là từ trong sách đó.
*Nguyên văn là 瀚海原本指代的是北方的大湖,可后来由指代沙漠,是因为自然地理状况发生变化从大湖变成沙漠 nghĩa là Hãn Hải ban đầu là dùng để chỉ hồ lớn phía Bắc, nhưng sau này được dùng để chỉ sa mạc lớn, nguyên nhân là bởi vì địa lý tự nhiên xảy ra tình huống thay đổi từ hồ lớn biến thành sa mạc, là từ cái hồ một đống nước tự nhiên đùng cái hổng còn miếng nước nào nên thành sa mạc luôn:<
“Vậy không phải nên là thật thảm sao?” Cố Hãn Hải hỏi.
“Không phải như vậy, mà là cho dù biến hóa như thế nào, là ao hồ hay là sa mạc, đều có thể bao dung* vạn vật, tồn tại thế giới ở bên trong, có thể trải qua vô số lần thay đổi, mà Hãn Hải trước sau vẫn là Hãn Hải.”
*bao dung: chứa.
Chắc ý em Nghiêm là dù thay đổi như nào thì bên trong vẫn tồn tại thế giới riêng của nó, sẽ không thay đổi chỉ vì địa lý bị biến đổi, chắc dị:<
Này cũng là nội dung bên trong sách, người viết quyển sách này dường như đã dành hết tất cả những gì tốt đẹp nhất cho Cố Hãn Hải, những lời văn trơn tru chua lòm này*, không chút keo kiệt đều cho Cố Hãn Hải.
*Nguyên văn 这些文绉绉酸熘熘的文字, hổng hiểu lắm, chắc ý là dùng từ khen người ta nhiều quá nên mình thấy chua chát ghen tị:<
Cố Hãn Hải không chỉ được mọi người yêu thương, cũng là được tác giả viết sách yêu.
Cố Hãn Hải chưa bao giờ nghĩ tới điều này, cái tên này sinh ra đã có sẵn, chưa từng đi tìm hiểu ý nghĩa bên trong là gì: “Cảm ơn.”
Có lẽ từ giờ trở đi, hắn sẽ vì nguyên nhân này mà cảm thấy thích cái tên này.
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt.
Đột nhiên lộ ra một nụ cười tươi ngốc nghếch.
Những lời này đều là lời tự thuật, không có ai nói trực tiếp với Cố Hãn Hải bằng lời.
Mặc dù bây giờ sinh hoạt của Cố Hãn Hải rất khó khăn, nhưng Nghiêm Thanh Viên vẫn hy vọng hắn biết, hắn được người khác thiên vị đến mức nào.
Màu đồng tử hơi đậm màu hơn người khác của Cố Hãn Hải phản chiếu khuôn mặt tươi cười của Nghiêm Thanh Viên, ngực giống như được đồ vật mềm mại nào đó từng chút một lấp đầy, ngọt ngào, mềm mại, ấm áp, tựa như nuốt một miếng Bánh Đường Nhỏ vừa mới ra nồi, vị ngọt và cảm giác hạnh phúc từng chút một xâm nhập vào thần kinh.
Bánh Đường Nhỏ…sao?
Diêm Đàm ngồi trên ghế nghỉ chân, tay tùy châm lửa thuốc lá, đôi mắt bình tĩnh nhìn cửa nhà hàng, tại nơi đang hòa bình* này, chậm rãi phun ra một ngụm khói mờ.
*Nguyên văn là 在这和平的□□下 thiệt sự là tác giả chừa cái lỗ chứ không phải lỗi tại em nha, tự nhiên chừa hai cái lỗ chi hông biết, cho ai vô ở hay gì nhờ:<
Việc này anh ấy không làm nổi, vừa cần chăm sóc theo tâm ý của ông chủ, lại không thể làm trái với người được bảo vệ, nhìn thì dễ nhưng thật ra rất khó.
Điện thoại của Diêm Đàm đột nhiên vang lên, Diêm Đàm nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, thuận tay dập tắt lửa đầu thuốc lá, sau khi kết nối thì cung kính trả lời một câu: “Nhị thiếu gia.”
“Tôi muốn đi qua.” Nghiêm Trạch Thanh nói.
“Được, tôi gửi cho ngài định vị chính xác.” Nói xong thì nghe được tiếng ngắt máy của Nghiêm Trạch Thanh, Diêm Đàm vò đầu bứt tai, nhị thiếu gia đây là muốn kiểm tra đột xuất, có nên thông báo cho tiểu thiếu gia không?
Nhìn điện thoại, Diêm Đàm rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
____
9/11/2022.
16:05:10.
___
Editor có điều muốn nói: chương này ngắn mà edit mấy ý nghĩa của tên với mấy từ văn vẻ khó mún xỉu, mún trầm củm, hỏn lọn, giải nghĩa ra cái chương nó càng dài hơn:<