Trêu chọc hôn nhân - Chương 17
Edit+beta: LQNN203
Cho đến khi Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm tạm biệt Tô Anh Lam và rời đi, Tô Bối San thật lâu vẫn chưa hồi phục sau sự nghẹn khuất vừa rồi.
Cô ta liếc nhìn Du Uyển Ngưng đang ăn trái cây, rồi ngồi xuống bên cạnh: “Em nghĩ chị dâu này của em có thể xứng với anh họ của em sao? Mộ Du Trầm là một người xuất sắc như vậy, làm sao anh ấy có thể coi trọng cô ta được, nói chuyện cũng quá trà, vừa rồi giống như chơi đùa chúng ta như khỉ vậy, mẹ em cùng anh họ của em nói chuyện, sao lại tới lượt cô ta xen vào?”
Du Uyển Ngưng nằm ở trên sô pha, khoanh chân dựa vào lưng sô pha, trong miệng nhai đào, một chân khua khoắng: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác, cô ta quả thực so với khi còn nhỏ nhanh mồm nhanh miệng hơn rất nhiều.”
Du Uyển Ngưng liếc nhìn Tô Bối San, “Nhưng trà nghệ của cô ta chỉ cao hơn chị một chút, chị đừng chó chê mèo lắm lông.”
Tô Bối San dừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở: “Uyển Ngưng, lời này của em ở đâu mà nói vậy?”
“Em nói sai sao?” Du Uyển Ngưng ngồi dậy, “Chị nghe nói anh họ của em kết hôn, chị không có cơ hội gả vào Mộ gia, ám chỉ đủ thứ, nhờ mẹ em tìm anh họ sắp xếp cho chị một vai. Mẹ em cảm thấy xấu hổ với chị vì hôn sự không thành, nên hôm nay vì chuyện của chị mà dốc hết sức không phải sao? Mẹ thậm chí không tiếc lôi ra chuyện cũ với anh họ em, phơi bày vết sẹo của chính mình, còn lấy Mộ Du Vãn ra uy hiếp. Nhưng chị thì hay rồi, cuối cùng bị dăm ba câu nói của Thư Minh Yên, chị lựa chọn để mình trong sạch, mẹ em coi như bị lợi dụng.”
Du Uyển Ngưng càng nghĩ càng tức giận: “Hôm nay em bị anh họ mắng mấy lần, trước đây anh ấy rất ít khi mắng em.”
Tô Bối San nhẹ giọng an ủi: “Du Uyển Ngưng, chuyện này sao có thể trách chị? Anh họ của em hung hăng với em là lỗi của anh ấy, chân ba em bị tàn phế là bởi vì người anh họ tốt của em, anh ấy dựa vào cái gì ở nhà em giáo huấn em? Chị thấy anh ấy chính là người vong ân phụ nghĩa.”
“Ai cho chị nói anh họ em như vậy?” Du Uyển Ngưng cau mày, ném quả đào vừa gặm xuống bàn trà, “Tô Bối San, lúc trước khi chị muốn gả cho anh họ của em, nói anh ấy cái gì cũng tốt, bây giờ anh ấy đã cưới người khác, cho dù chị không vui, nhưng anh họ của em cũng không phải là người mà chị có thể nói xấu!”
Tô Bối San đứng lên, hai mắt đỏ bừng: “Du Uyển Ngưng, sao đột nhiên em lại nói chuyện như vậy với chị, anh ấy là anh họ của em, chị cũng là chị họ của em, họ hàng đều giống nhau, em quá thiên vị rồi, ba mẹ chị ngày thường cũng vô cùng thương yêu em.”
Du Uyển Ngưng trừng lớn mắt: “Người yêu em nhất chính là anh họ của em. Ba mẹ chị cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, chị thật sự cho rằng em không biết sao? Sau này chị còn muốn đến nhà em mỗi ngày, thì đừng nói xấu sau lưng anh họ em nữa. Anh ấy có tốt hay không, anh ấy có ân hay có nợ nhà em, đều không tới lượt người ngoài như chị nói nhiều.”
Nói xong lời này, cô ta cũng không nhìn dáng vẻ Tô Bối San tức muốn hộc máu, nghênh ngang đi lên lầu.
Tô Bối San bị bỏ trong phòng khách vắng vẻ, khuôn mặt tím tái vì tức giận.
Nhìn thấy Tô Anh Lam từ trong phòng tắm đi ra, trong mắt cô ta lập tức phủ đầy sương mù, vừa chạy tới vừa khóc nói: “Dì ơi, Thư Minh Yên hôm nay nói chính là cố ý xuyên tạc ý của cháu, Uyển Ngưng nhìn không ra, chẳng lẽ dì cũng không nhìn ra sao?”
Tô Anh Lam liếc nhìn cô ta, thấy Tô Bối San định nắm tay mình, bà ta không dấu vết tránh đi: “Cô ta xuyên tạc cháu, vừa rồi sao cháu không giải thích?”
Nước mắt Tô Bối San như hạt đậu vàng rơi xuống: “Dì, không phải là cháu không giải thích. Dù sao cháu cũng là người ngoài cuộc, mà Mộ tổng lại ở đây, cho dù trong lòng cháu hy vọng dì có thể giúp cháu, cháu cũng không thể nói rõ ràng được. Thư Minh Yên dựng một bức tường đạo đức với cháu, cháu căn bản không thể nói lại.”
Tô Anh Lam liếc nhìn cô ta: “Cháu muốn tỏ ra cao thượng, cuối cùng mọi thứ đều trở thành chủ ý của dì, cháu hoàn toàn rút lui, để dì không còn mặt mũi trước mặt Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên. San San, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Dì, thực xin lỗi, đều là lỗi của cháu…” Tô Bối San cắn môi dưới, không tự chủ được khóc lên, rất đáng thương.
Trong lòng Tô Anh Lam bực bội, đẩy người ra: “Được rồi, người đều đi rồi, còn làm bộ dáng này cho ai xem? Cháu về nhà đi, hôm nay không giữ cháu ở đây ăn trưa.”
Sau khi Tô Bối San tuyệt vọng rời đi, Du Uyển Ngưng nhảy xuống cầu thang: “Mẹ, ba hỏi vừa rồi có gói đào cho anh họ con đem đi không.”
Tô Anh Lam liếc nhìn cô ta: “Tình huống vừa rồi, ai còn nhớ chứ?”
Bà ta hạ giọng hỏi con gái: “Con không nói gì với ba phải không?”
“Đương nhiên không có. Ba không thích chúng ta làm phiền anh họ nhất, nếu để ông ấy biết những gì vừa rồi mẹ nói, ba nhất định cũng sẽ trách mắng con.” Du Uyển Ngưng bất đắc dĩ nhún vai, “Mẹ cũng thật là, hôm nay mẹ đều nói hết mọi chuyện trước mặt anh họ, sau này anh họ còn muốn đến nhà không?”
Tô Anh Lam bối rối: “Không phải mẹ mãi không hoàn thành hôn sự của San San sao, ba mẹ nó luôn kiếm mẹ, nên mẹ chỉ muốn giúp nó nhiều nhất có thể, đừng nói nữa, Tô Bối San hôm nay quả thực làm mẹ tức chết. Sau hôm nay mẹ cũng coi như đã nhìn ra, chị họ con tuổi không lớn, vậy mà lắm tâm tư, nếu nó thật sự gả cho Mộ Du Trầm, trở thành bà Mộ, nó quan tâm hay mặc kệ sống chết của Du gia chúng ta chỉ sợ khó nói.”
Du Uyển Ngưng ngồi bên cạnh mẹ, chống cằm: “Không đến mức đó chứ, mẹ là dì ruột của chị họ mà.”
“Dì thì tính là gì, chỉ là một công cụ bị nó sử dụng mà thôi.” Tô Anh Lam vừa tức giận vừa bất lực, chỉ tay vào trán con gái mình, “Con mới khờ, không có trái tim.”
Bà ta suy nghĩ gì đó, lại nhìn về phía Du Uyển Ngưng: “Nhưng nha đầu Minh Yên đó, ngày thường được nuôi dưỡng ở Mộ gia không buồn hé răng, sau khi kết hôn với Mộ Du Trầm, ngược lại trở nên nhanh mồm dẻo miệng. Sau này con sẽ có một người chị dâu lợi hại đấy.”
Du Uyển Ngưng chế nhạo: “Lúc trước con đến Mộ gia, mỗi lần cô ta bảo vệ Mộ Dữu chống lại con, cũng nhanh mồm nhanh miệng như vậy, trong xương tủy loại người như vậy, nói trắng ra chính là thích giả vờ đáng yêu trước mặt người lớn.”
Cô ta dựa vào vai Tô Anh Lam, “Nhưng Thư Minh Yên này, mẹ phớt lờ cô ta thì cô ta cũng phớt lờ mẹ. Hôm nay rõ ràng là bảo vệ anh họ, anh họ của con cũng coi như đã không cưng chiều cô ta một cách vô ích.”
Nói đến đây, Du Uyển Ngưng lại bực bội: “Mẹ vì chị San mà nói như vậy với anh họ, con kỳ thật cũng rất tức giận, con làm thế nào cũng không thể nói được những gì Thư Minh Yên đã nói.”
Tô Anh Lam buồn cười: “Sao con lại nói thay cho cô ta, buổi sáng con vẫn hy vọng Tô Bối San là chị dâu của con mà.”
Du Uyển Ngưng cau mày khi nghĩ đến khuôn mặt hôm nay của Tô Bối San: “Chị ấy không xứng với anh họ của con, chỉ biết lợi dụng tiện nghi, trước kia con bị chị ấy dụ dỗ mờ mắt thì có.”
Sau khi suy nghĩ, cô ta nói thêm: “Thư Minh Yên vốn dĩ cũng không xứng, nhưng hôm nay vì đã bảo vệ anh họ của con, con sẽ cho cô ta 0,5 điểm.”
Tô Anh Lam: “…”
…
Trên đường đến Giá huyện, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đã im lặng một hồi lâu.
Kể từ khi ra khỏi Du gia, Mộ Du Trầm không nói một lời nào, Thư Minh Yên cảm thấy anh có điều gì đó đang suy nghĩ nên chỉ im lặng, cố gắng coi mình như không khí.
Không biết qua bao lâu, Mộ Vũ Trầm thình lình nói: “Nghĩ gì vậy?”
Ngữ khí anh ôn hòa, tranh thủ thời gian nhìn sang bên này, “Sao không nói lời nào?”
Mộ Du Trầm phá vỡ yên lặng, Thư Minh Yên quay đầu lại, có chút do dự hỏi: “Hôm nay ở Du gia, có phải cháu nói nhiều quá rồi không?”
Trong lòng Thư Minh Yên biết cô đã cắt ngang và từ chối yêu cầu muốn có vai của Tô Bối San, cô có phần lo lắng trước mợ Tô Anh Lam.
Đây là lần đầu tiên cô đến Du gia, hành vi này rất không lễ phép.
Nhưng lúc đó cô thật sự không nhịn được, những người đó quá quá đáng, quả thực là bắt nạt người ta mà.
Mộ Du Trầm cầm vô lăng, dừng lại, chậm rãi nói: “Là tôi nên cảm ơn em mới đúng, sao em lại tự trách mình?”
Tô Anh Lam thường dùng loại lời nói này để khiến anh làm những việc mình không muốn làm.
Bản thân Mộ Du Trầm cũng không ngờ rằng tình hình hôm nay sẽ được Thư Minh Yên giải quyết chỉ trong vài lời. Hơn nữa, không ngờ rằng ngày thường cô là người không nói nhiều, hôm nay lại đứng ra bênh vực anh.
Mộ Du Trầm lại nhớ trước đó cô đã nắm tay anh, gọi anh là chồng bằng một giọng mềm mại và ngọt ngào.
Cảm thấy như là một giấc mơ.
“Nông Nông.” Anh khẽ gọi cô, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy, “Cảm ơn em.”
Anh nói cảm ơn với mình, Thư Minh Yên nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, hơi nhếch khóe môi: “Chú thật sự không trách cháu?”
Cô suy nghĩ một chút, sống lưng thẳng tắp, “Vậy sau này khi chú đến Du gia, hãy dẫn cháu đi cùng, nếu bọn họ khi dễ chú, cháu bảo vệ chú.”
“Em bảo vệ tôi?”
Thư Minh Yên nói: “Chú đừng xem cháu như một đứa trẻ nữa, cháu lớn rồi, tại sao không thể bảo vệ chú?”
“Ừm, em nói có lý.” Mộ Du Trầm gõ gõ ngón tay thon dài lên vô lăng, liếc nhìn cô từ khóe mắt, sau đó ánh mắt anh lại hướng về con đường phía trước, khóe miệng giương lên một nụ cười nhẹ và vui vẻ, nhẹ giọng nói, “Nông Nông của chúng ta lớn rồi.”
Mỗi lần anh gọi nhũ danh của cô đều ôn nhu dịu dàng, giọng nói lưu luyến êm tai, bên tai Thư Minh Yên có chút ấm áp, một cảm giác vi diệu từ đáy lòng dâng lên.
Giọng nói khiến mang thai mà trên Internet thường nói có lẽ giống như của Mộ Du Trầm, thực sự rất dễ nghe.
Thư Minh Yên thấy anh cười, chính mình giống như cũng bị lây, khóe môi cong lên theo một độ cung xinh đẹp, hai mắt sáng lên, tâm tình cũng trở nên vui vẻ.
Sau hai ngày chung sống này, cô dần dần cảm thấy Mộ Du Trầm không còn uy nghiêm và đáng sợ như vậy nữa.
Thư Minh Yên tựa vào thành ghế sau, tìm một tư thế thoải mái: “Hiện tại xem như, chúng ta hòa nhau.”
“Hửm?” Mộ Du Trầm không hiểu, “Hòa nhau cái gì?”
Thư Minh Yên nói: “Lúc đầu cháu không hiểu tại sao chú lại đồng ý lãnh chứng với cháu. Phỏng đoán chủ yếu là vì chuyện của Mộ Tri Diễn mà cháu tìm chú, chú thương hại cháu, cho nên cháu luôn cảm thấy mình nợ chú.”
“Sau chuyện hôm nay, cháu đã biết lý do tại sao chú lại lãnh chứng với cháu. Khẳng định là chú sợ mợ của chú sẽ ép chú kết hôn với Tô Bối San đó vì những ân oán trong quá khứ. Chú không thể từ chối, vì vậy đã giải quyết trước chuyện chung thân đại sự của mình. Cháu cũng coi như giúp chú, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, không phải là hòa sao?”
Vẻ mặt Mộ Du Trầm hơi ngưng trệ, một lúc sau anh cười bất đắc dĩ, không trả lời.
Anh không nói chuyện, Thư Minh Yên đơn giản coi như anh thừa nhận, trong lòng cảm thấy đắc ý, đắc ý không cần trước mặt anh thấp hơn một chút.
Thư Minh Yên nhớ lại những gì đã xảy ra ở Du gia vừa rồi, nghĩ về bản thân: “Hàng Lệ Cầm luôn nói với cháu Mộ gia đã nuôi nấng cháu, cháu phải biết ơn tất cả mọi người trong Mộ gia, cả đời không bao giờ được quên ân tình này. Nếu một ngày cháu kết hôn với Mộ Tri Diễn, đó cũng là một ân huệ lớn mà Mộ gia đã dành cho cháu.”
Cô quay đầu lại, hỏi Mộ Du Trầm, “Chú nghĩ sao?”
Trên mặt Mộ Du Trầm dường như lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó quai hàm anh trở nên lạnh lùng, cười nhạt một tiếng: “Em là được lão gia tử đưa về, được nuôi lớn trong nhà cũ, có liên quan gì đến gia đình cả bọn họ? Lại không ăn một hạt cơm của nhà bọn họ.”
“Đúng vậy, lão gia tử nuôi cháu lớn, chú và cô nhỏ…” Thư Minh Yên dừng một chút, nghĩ đến thế hệ của mình thay đổi, lại sửa miệng, “Ý của cháu là chị Du Vãn, hai người bình thường rất chiếu cố cháu. Muốn nói báo đáp, cháu chỉ báo đáp công ơn của mọi người, có liên quan gì đến gia đình cả ấy?”
“Em suy nghĩ rất rõ ràng.” Lông mày Mộ Du Trầm giãn ra, trong lời nói có chút vui mừng.
Thư Minh Yên nhìn qua: “Nếu như chú thật sự cho rằng suy nghĩ của cháu là đúng, vậy chú cũng nên nghĩ như cháu.”
Cô mím môi dưới, do dự một chút rồi nói rõ ràng: “Cháu không biết cậu có ân huệ thế nào đối với chú và chị Du Vãn, nhưng đây không phải là lý do để mợ tìm chú giúp đỡ rồi lôi chuyện cũ ra với chú, huống chi Tô Bối San là người của nhà mẹ đẻ mợ ấy, chú lại không mắc nợ nhà mẹ đẻ mợ ấy, cho nên chú có thể thẳng thắn bác bỏ những lời vô nghĩa của mợ. Dùng ân tình làm con bài thương lượng, đây là bắt cóc đạo đức, chú không thể thỏa hiệp!”
Đường cao tốc phía trước xảy ra tắc đường, tốc độ càng ngày càng chậm, sau đó dứt khoát dừng lại.
Mộ Du Trầm nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn qua.
Đôi mắt kia đen nhánh âm trầm, nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú trong trẻo chân thành của cô: “Hiểu rồi, thưa bà Mộ.”
Mộ Du Trầm chậm rãi đưa tay ra, dùng đầu ngón tay vén một lọn tóc trên trán cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai cô: “Từ nay về sau tôi sẽ ghi nhớ lời nói của em.”
Anh vô tình hay cố ý dùng đầu ngón tay chạm vào gò má của Thư Minh Yên, có chút ngứa ngáy, khẽ rùng mình, Thư Minh Yên theo bản năng tránh đi.
Trong xe lượn lờ một tia kiều diễm ái muội.
Thư Minh Yên đột nhiên đỏ mặt, cô vươn cổ về phía trước, giả vờ bình tĩnh: “Phía trước làm sao vậy, xe đột nhiên dừng lại.”
Cô bật bản đồ định vị lên xem xét tình hình, cầm điện thoại lên, trịnh trọng nói với anh: “Hình như là xảy ra tai nạn xe cộ, thời gian khai thông ước tính là 10 phút.”
Đúng lúc này, trên đầu điện thoại hiện lên nhắc nhở dự báo thời tiết.
Thư Minh Yên cau mày: “Bão sắp đến rồi, từ chiều tối đến đêm nay sẽ có mưa to đến mưa xối xả ở Giá huyện, quê cháu có một đoạn đường rất khó đi khi trời mưa, nhưng không thể bỏ lỡ tối nay để quay về đoàn phim.”
Đôi mắt của Mộ Du Trầm khẽ lóe lên, anh nghiêng người nhìn cô thật sâu: “Nếu thật sự bỏ lỡ, vậy thì ở lại thêm một đêm đi.”
Anh dựa vào lưng ghế lái, nhìn bầu trời quang đãng trên đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Em nói như vậy, tôi đột nhiên rất mong mưa lớn.”
Thư Minh Yên: “?”
Cô có thể hiểu đây là một loại tâm lý hả hê khi có người gặp họa không?
Mộ Du Trầm không nên là một người ấu trĩ như vậy phải không??
Cô vừa giúp anh mà!!!
*****
Tác giả có điều muốn nói:
(Bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng rất xoắn xuýt) Mộ tiên sinh: Tôi không muốn vợ đi làm, tôi muốn ở bên vợ cơ (づ ̄3 ̄)づ