Trêu chọc hôn nhân - Chương 18
Edit+beta: LQNN203
Khi Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đến Giá huyện, đã là giờ ăn trưa.
Giá huyện nằm ở phía Nam vùng mưa bụi Giang Nam, sông núi bao bọc, nhiều người sinh sống bằng nghề đánh cá.
Ban đầu nơi này không có người ngoài, là một nơi yên tĩnh và đơn giản như một thiên đường.
Trong những năm gần đây, mọi người dần dần khám phá ra phong cảnh nơi đây, nhiều hình ảnh và video khác nhau đã được đăng tải trên Internet, lượng khách du lịch đến thưởng ngoạn phong cảnh cũng dần tăng lên.
Thư Minh Yên ngồi ở ghế phụ, ghé mắt nhìn ra bên ngoài.
Hai bên đường là sông rộng, dưới cầu đá cong hình bán nguyệt có những con tàu du lịch xinh xắn đi ra, người chèo đò chèo, những con thuyền dập dềnh trên mặt nước phẳng lặng.
Đã lâu cô không trở lại, nhưng mỗi lần ở trong khung cảnh này, cô vẫn có một sự thân thiết từ lâu.
Thư Minh Yên quay đầu lại nói với Mộ Du Trầm: “Trong thành phố có nhiều món ngon hơn, một lát nữa tới dưới trấn sẽ ít quán ăn, nếu không chúng ta ăn trưa xong lại đi?”
Nhà của Thư Minh Yên ở một thị trấn nhỏ phía dưới Giá huyện, phải đi xa hơn, tương đối lạc hậu.
Mộ Du Trầm ừ một tiếng, nhìn về phía trước: “Bên kia có quán ếch trâu, không phải em muốn ăn cái này sao?”
Nhắc tới ếch, Thư Minh Yên có chút sửng sốt, căng da đầu gật đầu: “Vậy chúng ta ăn cái đó đi.”
Mộ Du Trầm tìm một chỗ để đỗ xe, cả hai cùng nhau bước vào quán ếch trâu.
Đã đến giờ ăn cơm, bên trong buôn bán náo nhiệt, trong đại sảnh bày rất nhiều bàn, người ngồi cũng không ít, có chút ồn ào.
Khi người phục vụ tiến lên đón, Mộ Du Trầm cau mày hỏi: “Có phòng riêng không?”
Người phục vụ thấy anh ăn mặc tươm tất, không giống một người khách hầu hạ dễ nên vội vàng mời anh lên lầu hai: “Phòng riêng trong quán của chúng tôi bình thường cần đặt trước, vì dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có mưa bão nên cũng đã quá cảnh trước, khách hàng ở xa đặt chỗ sau này không có đến, vừa vặn còn một phòng riêng trống.”
Đẩy ra một cửa phòng riêng, bên trong là đồ trang trí bằng gỗ cổ kính, sạch sẽ ngăn nắp, trên tường treo tranh thủy mặc, tăng thêm mấy phần trang nhã.
Bàn ghế kê trước cửa sổ sát đất, sau khi ngồi xuống có thể nhìn thấy dòng sông rộng bên ngoài và những tòa nhà cổ kính tường đỏ ngói xanh bên cạnh sông, phong cảnh tao nhã dễ chịu.
Sau khi gọi món, người phục vụ rời đi, chỉ còn lại Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm trong phòng.
Thư Minh Yên chú ý tới một bức tranh treo trên tường, ánh mắt khẽ động, đứng dậy đi tới, nhìn kỹ một chút.
Mộ Du Trầm đang nghịch cốc nước, thấy cô nhìn hồi lâu, anh hỏi: “Em thích bức tranh này?”
Thư Minh Yên lắc đầu, giới thiệu với Mộ Du Trầm: ” 《Hoa điểu yến》 của Hạ lão tiên sinh, cháu rất thích, nhưng bức tranh này là đồ giả, hơn nữa còn trông rất giả. Kỳ nghỉ hè năm ngoái cháu không có việc gì làm, cũng đã vẽ lại một bức, còn thật hơn nhiều so với cái này.”
Khi nói đến thư pháp và hội họa, đôi mắt của cô luôn sáng lạ thường, mặt mày rạng rỡ, như một người khác.
Mộ Du Trầm dùng đầu ngón tay vuốt ve thành cốc, đột nhiên muốn hỏi cô: “Trước kia em tự nhốt mình trong phòng học cầm kỳ thư hoạ, là em thực sự thích, hay là vì lão gia tử thích?”
Thư Minh Yên đã học được quá nhiều thứ, cô không có tuổi thơ, hơn nữa khi đó, Mộ Du Trầm không cảm thấy cô rất vui khi học những thứ đó.
Cô chỉ nở một nụ cười thật hạnh phúc khi được lão gia tử khen ngợi.
Câu hỏi của Mộ Du Trầm làm Thư Minh Yên sững sờ hai giây, cô trở lại chỗ ngồi, suy nghĩ một chút rồi nói thật: “Lúc đầu bởi vì cháu không có cảm giác an toàn, sợ một ngày nào đó lão gia tử không thích cháu, sẽ đưa cháu đến gia đình khác, nên muốn một lần nữa thích nghi.”
Dừng hai giây, cô lại cười nói: “Nhưng sau khi tích lũy nhiều, lòng hiếu học ngày càng mạnh mẽ, dần dần thật sự yêu thích. Thực ra nếu cẩn thận nghiên cứu thư pháp và đánh đàn, vẫn là rất có sức hút, nó có thể khiến người ta tĩnh tâm lại, cũng có thể coi thường nhiều thứ trần tục.”
Mộ Du Trầm ban đầu hơi cảm động, nhưng khi nghe câu sau, anh ngước mắt lên: “Còn nhỏ như vậy lại muốn coi thường những thứ tầm thường gì? Lúc trước em muốn có một cuộc hôn nhân góa bụa với Mộ Tri Diễn, chính là từ lúc đó mà coi thường?”
Thư Minh Yên: “…”
Đang nói chuyện rất vui vẻ, sao lại bẻ sang chuyện này? Cô chủ yếu là bị Mộ Tri Diễn lừa có được chưa?
Mộ Du Trầm cũng không lưu luyến chuyện này, uống một ngụm nước, lại hỏi cô: “Bây giờ thì sao, còn sợ Mộ gia đuổi em đi không?”
Nghe được thanh âm, Thư Minh Yên ngẩng đầu: “Không phải chú nói kết hôn sau này sẽ không ly hôn sao? Cháu có thể đi nơi nào nữa?”
Cô thực sự nghĩ đến điều này trước tiên, Mộ Du Trầm vui mừng khôn tả, khóe miệng anh cong lên: “Đầu óc xoay chuyển vẫn khá nhanh.”
Thư Minh Yên còn đang suy nghĩ vấn đề của anh: “Cháu là người trưởng thành, có thể tự nuôi sống bản thân. Nếu thật sự ly hôn, kỳ thực sống một mình cũng khá tốt.”
Mộ Du Trầm khẽ cau mày, rót nước cho cô: “Nói ít thôi, giải khát.”
Thư Minh Yên cầm cốc nước nhấp một ngụm nhỏ, nhìn ngọn cây bất động bên ngoài: “Trước khi bão táp đến, mặt sông thật sự rất lặng sóng, chúng ta mau ăn cơm, về thị trấn cúng bái ba mẹ cháu, hai giờ là đủ, hẳn sẽ có thể đến sân bay kịp.”
Mộ Du Trầm dùng đầu ngón tay xoa xoa tách trà sứ trắng trong tay, mí mắt nhếch lên, nhìn thấy cô bẻ ngón tay đếm thời gian, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc.
Thư Minh Yên lại có chút bực bội nói: “Đêm qua cháu vốn nên xem dự báo thời tiết, hai ngày nay có quá nhiều chuyện, quên sạch sành sanh luôn.”
Anh giật giật khóe miệng, sau đó quay đầu nhìn mây ngoài cửa sổ: “Đừng khó chịu, cứ theo ý trời đi.”
Thư Minh Yên khá ngạc nhiên khi thấy anh trông thoải mái và không vội vàng.
Cô sợ trễ chuyến quay lại phim trường, Mộ Du Trầm không lo ảnh hưởng đến lịch trình của ngày mai sao?
Thời gian của anh còn đáng giá hơn thời gian của chính cô!
Hoặc cũng có thể người ta có cảnh giới tương đối cao, đối mặt nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng bình tĩnh như vậy, gặp biến hóa cũng không kinh ngạc.
Thư Minh Yên nghĩ như vậy, ngay lập tức rất kính nể anh.
Quả nhiên Mộ Du Trầm là chủ gia đình, cô không thể đạt đến cấp độ này.
Nhưng sau này ở bên anh lâu, có lẽ sẽ bị lây nhiễm bởi anh, cũng có thể bình tĩnh giải quyết mọi chuyện.
Chỉ chốc lát, trong lòng Thư Minh Yên đã coi anh như là ngọn hải đăng soi lối tương lai, vô cùng cung kính cầm lấy ấm nước: “Chú nhỏ, cháu rót thêm cho chú một chút.”
Cô vươn tay cầm ấm muốn rót nước cho anh.
Mộ Du Trầm khẽ nhíu mày, bưng chén trà đi: “Em gọi tôi là gì?”
Thư Minh Yên dừng tay với chiếc ấm nước.
Mộ Du Trầm nhận lấy ấm nước từ tay cô, đặt lại lên bàn, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Em ngồi sang đây.”
Thư Minh Yên không biết anh muốn làm gì, nhưng ngoan ngoãn từ đối diện anh đứng dậy, đi đến chỗ ngồi bên cạnh anh ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ lệnh của anh.
Bàn tay với xương ngón tay rõ ràng của người đàn ông khẽ nâng cằm cô lên, con ngươi thâm thúy không đáy, tinh tế dò xét khuôn mặt dịu dàng của cô: “Thư Minh Yên.”
Anh cúi đầu đến gần cô hơn, khuôn mặt tuấn tú sắc bén gần đến mức chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, anh trầm giọng nói: “Nếu như tôi không làm gì đó với em, có phải em không nhớ thân phận hiện tại của mình hay không?”
Vừa nói hơi thở ấm áp của anh lướt qua gò má, Thư Minh Yên ngẩn ra, đồng tử mở to, vô thức ngửa đầu ra sau, cố gắng cách xa anh một chút.
Mộ Du Trầm dùng một tay chế trụ sau đầu cô, khiến cô không thể rút lui.
Thư Minh Yên vốn tưởng rằng vốn dĩ cô không sợ anh như vậy, nhưng bây giờ hai người ở gần như vậy, khí chất nam tính mạnh mẽ bao trùm lấy cô, có một sự áp bức vô hình, cô vô cớ cảm thấy hoảng hốt.
Trong khoang ngực trái, trái tim không bị khống chế tùy ý chạy trốn, giống như một con nai đang hoảng sợ đấm đá lung tung.
Câu nói “làm gì đó” của Mộ Du Trầm vừa rồi vang vọng bên tai cô.
Đây là trong phòng riêng của quán ăn, anh muốn làm gì???
Thư Minh Yên dùng sức nhắm mắt lại, chỉ có thể thú nhận: “Cháu sai rồi, cháu nhớ kỹ, sau này không bao giờ nữa gọi là chú nhỏ nữa.”
Cô chỉ là gọi nhiều năm như vậy nên thuận miệng thôi, mà không cần suy nghĩ đã gọi ra.
Nhìn hàng mi run rẩy của cô, khóe miệng Mộ Du Trầm giật giật: “Nếu em lại gọi thì sao?”
“… Chú nói cái gì thì như thế ấy.”
“Nếu em lại gọi sai…” Nhìn thấy đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, trong đôi mắt thâm thúy của Mộ Du Trầm xẹt qua một tia tà niệm, ánh mắt anh rơi vào môi cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, giống như chuồn chuồn lướt nước mà chạm vào môi cô.
Vừa chạm vào cô, Mộ Du Trầm đã buông cô ra: “Ngồi trở lại đi.”
Thư Minh Yên mở mắt ra, sững sờ tại chỗ.
Một lúc sau, cô từ từ đưa tay chạm vào môi mình.
Có phải Mộ Du Trầm… vừa hôn cô không?
Nhanh đến mức cô thậm chí không có thời gian để phản ứng.
Cô tuyệt vọng nhìn chính mình, trong mắt tràn đầy hoang mang cùng kinh ngạc.
Mộ Du Trầm vân vê đầu ngón tay, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể mềm mại ấm áp của đôi môi cô, nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này, người đàn ông nhướng mày: “Sao vậy, tôi không thể hôn sao?”
Thư Minh Yên: “…”
Chắc chắn, anh đã hôn cô.
Nhưng sách nói môi người rất mềm, khi hôn mới cảm nhận được rõ nhất sự mềm mại đó.
Vừa rồi cô cảm thấy môi Mộ Du Trầm không mềm bằng môi cô, thậm chí còn hơi cứng khi so sánh.
Thư Minh Yên làm động tác nuốt nước bọt, đôi mắt cô rơi vào đôi môi xinh đẹp gợi cảm của người đàn ông.
Chẳng lẽ môi đàn ông cứng?
Có một sự khác biệt lớn giữa lý thuyết và thực tế.
Nghĩ đến nụ hôn đầu tiên cống hiến dưới tình huống ngoài ý muốn như vậy, Thư Minh Yên mím môi dưới, cảm thấy có chút khó tả không nói nên lời.
“Trong sách có nói, nụ hôn đầu tiên là đáng nhớ nhất, nam nữ chính nhất định phải trong tình huống chuẩn bị sẵn sàng, lấy tình cảm làm điềm báo trước để tạo nên phản ứng lớn nhất, tạo nên khung cảnh lãng mạn.” Cô lẩm bẩm trong lòng, không biết đã lẩm bẩm thành tiếng khi nào.
Ban đầu giọng nói không lớn, nhưng Mộ Du Trầm đang ngồi bên cạnh cô, có thể nghe thấy rõ ràng.
Phản ứng của cô đáng yêu đến không ngờ, Mộ Du Trầm cười nói: “Sách nào dạy? Quyển《 Mỹ học tình yêu 》 kia của em?”
“Không phải cuốn sách đó, mà là《 Sự phát triển tình cảm của nam nữ chính trong phim ngôn tình 》.” Nói xong, Thư Minh Yên hoàn toàn tỉnh táo lại, đúng lúc lắng nghe, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Cô vội đứng dậy, trở về chỗ ngồi, cúi đầu không nói nữa.
Mộ Du Trầm thật sâu liếc cô một cái, có chút buồn cười: “Em thật đúng là tiểu mọt sách, học tình yêu trong sách vở, sau này vẫn nên học tôi đi.”
Thư Minh Yên trong nháy mắt ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia mong đợi: “Chú biết?”
Đôi mắt của Mộ Du Trầm hơi nheo lại, như cười như không: “Chúng ta luyện tập, không phải sẽ biết sao?”
Thư Minh Yên: “…”
Cánh cửa cọt kẹt bị đẩy ra, người phục vụ bưng thức ăn đi vào rồi rời đi.
Mộ Du Trầm không trêu cô nữa, gắp đồ ăn cho cô: “Mau ăn đi.”
Thư Minh Yên cúi đầu cắn một miếng thịt ếch trâu băm nhỏ, trong lòng kinh ngạc, giọng điệu vừa rồi của Mộ Du Trầm là nói đùa với cô sao?
Anh thực sự có thể nói đùa với người khác, mấy năm nay mỗi khi anh trở lại Mộ gia, anh đều có một hình tượng uy nghiêm chính trực, khi nào nói đùa với mọi người, thật sự quá mới lạ.
Thư Minh Yên thật cẩn thận nhìn trộm anh, anh đang chậm rãi ăn, lông mày giãn ra, tựa hồ tâm tình rất tốt.
Cảm nhận được ánh mắt đối diện, Mộ Du Trầm khẽ nhướng mi: “Tiểu mọt sách, không lo ăn, nhìn tôi làm gì?”
Thư Minh Yên: “…”
Sau một thời gian, sao cô lại có một biệt danh khác rồi.
Thư Minh Yên cúi đầu nghiêm túc ăn đồ ăn, không dám nhìn trộm anh nữa.
Ánh mắt dịu dàng của người đàn ông đối diện quét qua, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào theo tấm kính, phản chiếu trong suốt nửa khuôn mặt thanh tú của cô, trên má hiện lên một vệt hồng nhạt, khiến cô có vẻ ngây thơ đáng yêu.
…
Sau bữa trưa, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm trở lại thị trấn nhỏ dưới Giá huyện.
Trên đường đi qua một đoạn đường núi quanh co khúc khuỷu, đường rất hẹp, Mộ Du Trầm giảm tốc độ.
Họ im lặng suốt quãng đường, lúc này Mộ Du Trầm mở đầu cuộc trò chuyện: “Đây có phải là con đường duy nhất trở về thị trấn không?”
Thư Minh Yên ừ một tiếng: “Sau khi Giá huyện trở thành một thành phố du lịch nhỏ, rất nhiều thị trấn cũng đã phát triển. Chỗ cháu vẫn như vậy, chủ yếu là do con đường này, bình thường thì không sao, nhưng trời mưa thì càng nguy hiểm.”
Cô dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt, “Không cần vội, đi chậm một chút.”
Khóe mắt Mộ Du Trầm liếc nhìn Thư Minh Yên bên cạnh.
Nghe nói ba mẹ cô là bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời, không có người cấp cứu, hơn nữa nơi xảy ra tai nạn xe cộ cách nhà rất gần, chẳng lẽ là ở chỗ này?
Mộ Du Trầm lại đạp phanh để giảm tốc độ của xe.
Trong xe trở lại yên tĩnh, không ai nói chuyện nữa.
Phần mộ của ba mẹ Thư Minh Yên được xây dựng trên sườn đồi phía Đông thị trấn, đó là một nghĩa trang, người thân của hầu hết cư dân trong thị trấn đều được chôn cất ở đây.
Xe dừng ở cổng, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm bước vào trong.
Trong tay cô cầm bó hoa mua ở cửa hàng hoa dưới chân núi, Mộ Du Trầm xách theo một hộp giữ độ tươi, trong đó có những món điểm tâm yêu thích của ba mẹ Thư, do chính Thư Minh Yên làm.
Dừng lại trước bia mộ của ba mẹ mình, Thư Minh Yên đặt hoa xuống, ngồi xổm xuống và đặt những cống phẩm trong hộp đồ ăn lên.
Lấy hương nến và tiền giấy mà anh đã chuẩn bị trước đó ra, Mộ Du Trầm ngồi xổm xuống bên cạnh giúp cô.
Thư Minh Yên nhìn tấm ảnh trên bia mộ, thắp ba nén nhang rồi cúi đầu cắm vào, quỳ xuống dập đầu: “Ba mẹ, con tới đây thăm hai người, còn có…”
Khi Thư Minh Yên giới thiệu Mộ Du Trầm, đột nhiên dừng lại.
Cô nghiêng người đến trước mặt Mộ Du Trầm, dùng một tay bịt tai anh lại, giọng rất nhỏ nhẹ nói: “Lý do hai chúng ta lãnh chứng, ba mẹ trên trời có linh thiêng có thể đã biết rồi hay không? Chú và cháu không phải vì yêu nhau nên mới kết hôn, bọn họ có thể trách cháu xằng bậy không?”
Cô đang nói gần như cạn hơi, lại ở quá gần, Mộ Du Trầm cảm thấy như thể một con mèo con đang cào xé trái tim anh.
Anh dừng lại, bắt chước động tác của cô, ghé vào tai cô hỏi: “Lúc trước Mộ Tri Diễn và em tới, sao em không sợ ba mẹ trách cứ?”
Thư Minh Yên tiếp tục ghé lại, nửa che lỗ tai anh vì sợ ba mẹ nghe lỏm được lời mình nói: “Hôn sự của cháu và Mộ Tri Diễn là ý của Mộ lão gia tử, cháu không hoàn toàn chịu trách nhiệm, hơn nữa cháu và anh ấy cũng không chính thức đính hôn, tính ra anh ấy cũng chỉ đến cổng nghĩa trang, không có vào. Hai chúng ta không phải lãnh chứng rồi sao, không giống nhau.”
Mộ Du Trầm lại ghé vào tai cô: “Không phải chúng ta đã đồng ý sau này sẽ không ly hôn sao, phải sống thật tốt, ba mẹ em sẽ không giận đâu.”
Trong nghĩa trang yên tĩnh, có gió thoảng qua, lá cây khẽ đung đưa, hai người cứ như vậy em một câu tôi một câu thì thầm với nhau.
Lúc thì em ghé sát tai tôi, lúc thì tôi ghé sát vào em, trong sự hài hòa của bức tranh lộ ra một chút bất hòa.
Thư Minh Yên không nhận ra hành vi của mình có gì không ổn, vì vậy nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của Mộ Du Trầm, chống tay xuống đất rồi lại ghé vào tai Mộ Du Trầm: “Cháu cảm thấy chú nói có lý, nếu chúng ta không ly hôn, ba mẹ cháu hẳn sẽ không tức giận.”
Mộ Du Trầm cố nén cười thành tiếng, thấy cô nói xong liền thẳng người lên, anh khẽ ngoắc ngón trỏ: “Em lại đây một chút.”
Thư Minh Yên cho rằng anh có lời muốn nói, liền ngoan ngoãn vểnh một bên tai lên.
Mộ Du Trầm dán môi đến, nhỏ giọng nói: “Hai người chúng ta ở chỗ này thì thầm với nhau, em cảm thấy ba mẹ vợ có nghe thấy không?”
“?”
“!!!”
Thư Minh Yên theo bản năng đẩy Mộ Du Trầm ra, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, như thể cô không phải là người vừa thì thầm.
Cô quỳ xuống đất, cúi đầu đốt tiền giấy cho ba mẹ mình.
Mộ Du Trầm nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi quỳ xuống cùng cô.
Thư Minh Yên chú ý tới động tác của anh, kinh ngạc quay đầu lại.
Mộ Du Trầm trịnh trọng giới thiệu bản thân: “Ba, mẹ, con là Mộ Du Trầm, con đã kết hôn với Nông Nông, sau này con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy phải chịu oan ức, xin ba yên tâm.”
Anh thắp ba nén hương, quy củ dập đầu rồi cùng cô ném tiền giấy vào bếp lò.
Thư Minh Yên có chút sững sờ, thất thần nhìn anh.
Một lúc sau, cô nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra, ném thỏi vàng vào bếp lò, vành tai trắng như tuyết của cô dần dần nổi lên một đám đỏ mới.
Mộ Du Trầm chỉ ở trước mộ một lúc, sau đó đứng dậy đi ra xa xa chờ đợi.
Đây là một lần hiếm hoi đến thăm, chắc hẳn cô có rất nhiều điều muốn nói với ba mẹ mình, anh ở đây cô sẽ không được tự nhiên.
Vì sự chu đáo của anh, Thư Minh Yên cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô kể cho ba mẹ nghe rất nhiều chuyện về cuộc sống, về Mộ gia, về trường học, về việc cô đã gia nhập đoàn phim “Trục Lộc Xuân Thu” với vai trò trợ lý biên kịch như thế nào.
Sau khi đốt nốt tờ tiền giấy cuối cùng trong tay, cô liếc nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp phía xa, nói với ba mẹ: “Con kết hôn đột ngột, chắc ba mẹ không ngờ tới, thực ra con cũng không nghĩ sẽ như vậy. Nhưng anh ấy là người rất rất tốt, cũng chăm sóc con rất tốt, ba mẹ không cần quá lo lắng.”
Cô mím môi dưới, hàng mi dài cụp xuống, “Tuy chúng con chưa từng yêu nhau, cũng không có tình yêu, nhưng con cũng đã từng nghĩ tới, con lớn lên trong Mộ gia, người trong Mộ gia đều là người thân của con, giữa con và Mộ Du Trầm có tình thân.”
“Sách nói tình yêu trên đời sẽ dần dần biến thành tình thân sau khi kết hôn. Vậy nên con và anh ấy chỉ bỏ qua một bước nhỏ ở giữa, chúng con vẫn có thể tiếp tục mãi mãi, cũng nhất định sẽ sống hạnh phúc.”
Sau khi đốt hết tiền giấy trong bếp lò, Thư Minh Yên ở lại trước ngôi mộ một lúc.
Gió dần nổi lên, những cây bách tùng xung quanh rung chuyển dữ dội.
Bầu trời mây đen bao phủ, bóng tối nặng trĩu trên đỉnh đầu, mưa gió sắp ập đến.
Cuối cùng Mộ Du Trầm cũng sải bước tới: “Trời có thể muốn mưa, chúng ta quay về nhé?”
Thư Minh Yên đáp lại, vội vàng thu dọn điểm tâm bỏ vào hộp.
Mộ Du Trầm nhìn những thứ trong tay cô, có chút khó hiểu: “Cống vật còn cần mang về sao?”
Thư Minh Yên nói: “Tục lệ ở đây là trực tiếp mang về nhà, nếu ăn thức ăn đã được tổ tiên ăn sẽ được tổ tiên phù hộ, chú có muốn thử không?”
Mộ Du Trầm vươn tay nhận lấy: “Được, chúng ta trở về xử lý.”
Dọn dẹp xong lăng mộ, anh nắm tay Thư Minh Yên chạy về phía cổng.
Hai người vừa ngồi vào trong xe, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, tạo thành một màn mưa dày đặc.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, kính xe ô tô nước chảy như thác nước nhỏ. Mộ Du Trầm bật cần gạt nước, nhưng chỉ dọn dẹp tầm nhìn rõ ràng trong chốc lát.
Thư Minh Yên nhìn thời gian trên điện thoại, mới một giờ rưỡi chiều: “Không phải nói buổi tối mới mưa sao, sao đột nhiên lại sớm hơn.”
Có một đám mây đen lớn trên đầu, cơn mưa có vẻ sẽ không tạnh sớm.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thư Minh Yên quay sang hỏi Mộ Du Trầm.
Bên ngoài mưa to bị gió thổi lên, bay bay giữa không trung, trước mắt xám xịt, như tơ như lụa, như khói như sương.
Mộ Du Trầm suy tư một lát: “Lãng phí thời gian ngồi trên xe không phải cách, hay là đi tìm khách sạn trước?”
Thư Minh Yên do dự nói: “Thị trấn này tương đối nghèo, không có khách sạn cao cấp, đều là khách sạn nhỏ trong ngõ hẻm, môi trường không tốt, không biết chú có thể quen hay không.”
“Xem rồi hẵng nói.” Mộ Du Trầm cảm thấy bây giờ không phải là lúc kén chọn.
Thư Minh Yên mở điện thoại di động tra bản đồ, chỉ về phía trước: “Cách đây khoảng một cây số có một khách sạn.”
Mưa quá to, Mộ Du Trầm lái xe rất chậm.
Dừng lại trước lối vào của một khách sạn cũ, anh tháo dây an toàn, nói với Thư Minh Yên ở ghế phụ: “Em đừng xuống xe vội.”
Thư Minh Yên nghĩ anh sẽ đi xem hoàn cảnh có thể ở được không, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu.
Mộ Du Trầm xuống xe và chạy vào khách sạn trong mưa.
Một phút sau, anh cầm ô đi ra, giúp cô mở cửa ghế phụ: “Xuống đi.”
Thư Minh Yên được anh đỡ ra khỏi xe, chiếc ô mở che trên đầu cô.
Hai người bước vào khách sạn, Mộ Du Trầm trả lại ô cho ông chủ.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, đang ngồi trước máy tính, giọng đặc trưng của Giá huyện: “Muốn một phòng hay hai phòng?”
Mộ Du Trầm không hiểu tiếng địa phương, hơn nữa ông chủ lại nói quá nhanh, anh khó hiểu hỏi Thư Minh Yên: “Anh ta nói gì?”
Thư Minh Yên vốn đã xấu hổ khi nghe câu hỏi của ông chủ, lại bị Mộ Du Trầm hỏi, nhất thời xấu hổ không thôi.
Ông chủ nói chậm lại, tiếng phổ thông đứt quãng: “Tôi nói, hai người ở một phòng hay hai phòng?”
Còn phối hợp duỗi ra một và hai ngón tay.
Mộ Du Trầm lấy lại bình tĩnh: “Một phòng.”
Ông chủ cầm chứng minh thư của hai người đi đăng ký, đưa ra một tấm thẻ phòng: “Một đêm 100, tiền đặt cọc 100, phòng ở lầu năm.”
Mộ Du Trầm trả tiền mặt, cất chứng minh thư cùng thẻ phòng.
Xoay người nhìn một vòng, anh hỏi: “Thang máy ở đâu?”
Ông chủ bị câu hỏi này làm cho sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Thưa anh, nơi này giống như có thang máy sao? Rẽ trái phía trước có thang bộ.”
Mộ Du Trầm bước tới, chỉ thấy đó là một cầu thang rất hẹp, ánh sáng lờ mờ và ẩm ướt.
Thư Minh Yên cảnh giác liếc anh một cái: “Chú xác định muốn ở nơi này?”
Đối với một người như Mộ Du Trầm, người vĩnh viễn chỉ sống trong phòng xép của khách sạn sang trọng, ngay cả khi anh không có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, anh thực sự có thể chịu đựng được nơi như thế này?
Thư Minh Yên đã cảm giác được lông mày của anh càng ngày càng nhíu chặt, nhưng vẫn là đè nén không vui mà đi lên lầu: “Bằng không thì làm sao bây giờ? Cũng không thể ở trong xe luôn được?”
Lên đến tầng năm, dưới đất đã ngửi thấy mùi ẩm mốc nồng nặc.
Mộ Du Trầm quẹt thẻ để mở cửa phòng, bên trong không gian rất lớn, bàn ghế cũ kỹ, một chiếc giường lớn, TV LCD đối diện giường và những vết gỉ vàng trên gạch lát sàn màu trắng.
Ga trải giường màu trắng được trải ngay ngắn, trên gối có một vết vàng nhạt không thể giặt sạch.
Bên cạnh có một chiếc ghế sô pha, trên ghế sô pha cũng đầy vết loang lổ, có chút giống vết bẩn nam nữ chưa tẩy sạch sau khi làm tình để lại.
Mộ Du Trầm dừng lại ở cửa, ngây người nhìn chằm chằm, không bước thêm một bước nào vào trong.
Một lát sau, anh nhìn Thư Minh Yên: “Tôi đột nhiên cảm thấy chúng ta ở trong xe cũng không sao, em thấy thế nào?”
Thư Minh Yên xuyên qua cửa sổ nhìn mưa to bên ngoài, không biết khi nào mới có thể tạnh, trong xe không gian có hạn, ở quá lâu khó tránh khỏi sẽ cảm thấy khó chịu.
Cô do dự hai giây: “Nếu không thì đến nhà của cháu đi. Mặc dù đã nhiều năm không có người ở, nhưng quét dọn một chút có lẽ sẽ tốt hơn ở đây. Cháu cũng đã chuẩn bị một bộ khăn trải giường và đệm chăn, chính là sợ gặp phải mưa.”
Mộ Du Trầm nheo mắt, nghiêng người nhìn cô: “Sao vừa rồi em không nói luôn?”
Thư Minh Ngôn chớp chớp mi, vô tội biện hộ: “Là chú nói ở khách sạn mà, cháu nhất quyết phải mời chú vào nhà, như vậy không tốt, hơn nữa giường của cháu rất nhỏ, nếu tối nay thật sự không đi được, hai chúng ta nằm có thể hơi chật.”
Mộ Du Trầm: “…”
Hai người nhìn nhau hai giây, Mộ Du Trầm xoay người đi xuống lầu.
Thư Minh Yên đi theo: “Chú muốn đi đâu?”
Mộ Du Trầm dừng lại ở góc cầu thang, quay người nói: “Về nhà em.”
Dừng một chút, anh đổi lời nói: “Không đúng, là về nhà của chúng ta.”
*****
Editor: Hai người này có thể bớt đáng iu lại được hong?!